Tần Chiêu Chiêu vẫn giữ bình tĩnh: "Bà ,   liên quan gì đến chuyện của con gái bà. Bà cũng đừng trút giận lên . Con gái bà tự gây chuyện thì trách ai  chứ? Thôi,   đây."
Bà cô của Vinh Xuân Mai vội níu lấy tay Tần Chiêu Chiêu, giọng điệu khẩn khoản:
"Tần Chiêu Chiêu, chị xin  em. Chị dâu chị đang đau lòng quá nên mới mất bình tĩnh như , em đừng chấp chị  nhé."
Mộng Vân Thường
Tần Chiêu Chiêu lạnh nhạt rút tay về, ánh mắt  chút cảm xúc:
"Bà  đau lòng cũng   quyền trút giận lên .    bao cát để ai  đánh cũng . Con gái bà    chuyện như thế,  trách thì tự trách bản    dạy con. Còn nữa, bà đừng kéo ,   rảnh để dây dưa thêm."
 bà cô của Vinh Xuân Mai  chịu buông tay mà  cô đầy mong mỏi:
"Đừng  vội, chị còn một chuyện  nhờ em giúp..."
Tần Chiêu Chiêu nhíu mày, trong lòng thầm khó hiểu. Chuyện đến mức   mà vẫn còn  nhờ vả cô ? Cô vốn định từ chối ngay lập tức, nhưng tò mò khiến cô dừng bước:
"Bà   giúp chuyện gì?"
"Xuân Mai  bắt , chắc em cũng . Chị với gia đình nó  từ đồn công an về... Người   ít nhất con bé sẽ  phạt ba năm tù.  nếu   sự tha thứ từ nhà nạn nhân thì  thể  giảm án, thậm chí  cơ hội    tù. Em là  ở đây,   đều tin tưởng em. Nếu em chịu   giúp, xin họ tha cho con bé..."
Nghe đến đây, Tần Chiêu Chiêu lạnh lùng ngắt lời:
"Dừng . Chuyện    giúp ."
Bà cô của Xuân Mai ngỡ ngàng:
"Sao   ? Trước đây em còn  sẽ giúp chị xin tha cơ mà,  giờ  đổi ý?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/904.html.]
Tần Chiêu Chiêu  bà  bằng ánh mắt sắc lạnh, giọng điệu đầy sự phẫn nộ kiềm nén:
"Các    ? Nếu lửa cháy dữ dội hơn, nếu  ai phát hiện kịp thời, nếu lính cứu hỏa  đến kịp, thì bao nhiêu mạng  trong khu dân cư   thiêu rụi trong biển lửa ? Chuyện   đơn giản chỉ là một vụ hỏa hoạn—mà là một vụ g.i.ế.c . Các    xin tha cho một kẻ cố tình g.i.ế.c  ? Không đời nào. Nếu thật sự  xin tha, tự  mà cầu xin bọn họ!"
Nói xong, cô hất tay bà    sải bước  thẳng.  lúc đó, xe buýt cũng  dừng trạm. Cô nhanh chóng lên xe, chọn một chỗ bên cửa sổ,  hề ngoảnh  .
Ba ngày nữa trôi qua, nhưng vấn đề về giấy phép hành nghề của Tần Chiêu Chiêu vẫn bặt vô âm tín. Nếu chỉ chậm một hai ngày thì còn chấp nhận , nhưng giờ  qua hơn một tuần mà vẫn   kết quả, rõ ràng  điều  . Cô bắt đầu sốt ruột thực sự.
Sáng thứ bảy, cô  đến Sở Y Tế để hỏi về giấy phép của .
Nhân viên tiếp nhận hồ sơ  cô  thản nhiên đáp:
"Danh sách cấp chứng chỉ về các xã, huyện   tên cô ."
Cô sững :
"Sao  thể như ? Một tuần  các  còn gọi điện báo cho  cơ mà!"
"Vậy   ."
Thái độ thờ ơ của  khiến Tần Chiêu Chiêu bắt đầu nổi giận:
"Cái gì mà   ? Giấy phép của   thất lạc chẳng  trách nhiệm của các  ?"
Nhân viên  lườm cô, giọng điệu nhếch nhác:
"Tính khí của cô cũng lớn đấy nhỉ? Chỉ là một chút chuyện nhỏ mà  ầm lên như thế. Chuyện  cũng   là   cách giải quyết ."