Ba ngày nữa, chắc chắn sẽ là một trận đấu thú vị.
Một trong hai vị giám khảo đưa cho cô một tờ phiếu: "Cô điền đầy đủ thông tin  đây. Sáng ngày , đúng 8 giờ  mặt để dự thi. Kỳ thi gồm hai phần: lý thuyết và thực hành."
Tần Chiêu Chiêu nhận lấy tờ phiếu, cẩn thận  qua  hỏi: "  cần mang theo bút  dụng cụ gì ?"
"Không cần, bệnh viện  chuẩn  sẵn  thứ. Đến giờ chỉ cần  mặt là ."
"Vâng."
Sau khi điền xong phiếu đăng ký, cô đưa  cho giám khảo. Một  kiểm tra  gật đầu: "Được , cô  thể  ngoài gọi  tiếp theo ."
"Vâng."
Cô rời khỏi phòng phỏng vấn. Bên ngoài vẫn còn ba   đến lượt. Người kế tiếp là một  đàn ông trung niên với gương mặt hiền hậu, đôi mắt sáng và điềm tĩnh. Nhìn qua cũng đủ thấy ông  là một thầy thuốc đông y  bản lĩnh.
Cô mỉm  : "Bác, đến lượt bác  đăng ký ."
Ông trung niên cũng mỉm , giọng điềm đạm nhưng ẩn chứa sự tán thưởng: "Cô  năng lực.  mong  chứng kiến cô dùng thực lực để khiến    câm nín trong kỳ thi sắp tới."
Lời  khiến Tần Chiêu Chiêu  bất ngờ.
"Bác tin con ?"
Ông trung niên bật : "Tất nhiên . Sống đến từng  tuổi, gặp qua  ít . Ai  tài, ai ,  là  ngay."
Ông   chỉ hài hước, mà rõ ràng còn là một   y thuật cao.
Tần Chiêu Chiêu nghiêm túc đáp: "Cảm ơn bác. Vậy hẹn gặp bác trong kỳ thi ba ngày nữa. Bác  đăng ký  ạ."
Ông  gật đầu, bước  phòng.
Mộng Vân Thường
Tần Chiêu Chiêu cũng  nán  lâu, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/917.html.]
Bên ngoài trời nắng ấm áp,  khí trong lành dễ chịu.
Lục Quốc An – bố chồng cô –  về . Ông lái xe quân đội, biển  xe đặc biệt,  dễ  chú ý. Vì ,  khi đưa cô đến bệnh viện, ông   đầu xe rời  ngay.
Vừa  đến cổng, cô  thấy một chiếc xe buýt chạy ngang qua, bên đường cũng  mấy  lái xích lô đang đợi khách.
Một bác xích lô tiến  gần, niềm nở mời cô , giá cả còn rẻ hơn vé xe buýt.
Hôm nay trời , nắng ấm, gió nhẹ. Ngồi xích lô chậm một chút nhưng  thoải mái hơn, thế là cô quyết định  xích lô về đến cổng khu quân đội.
Khi xe dừng , cô xuống xe, trả tiền  thong thả  bộ về nhà.
Vừa bước  cửa, thím Lý  tiến tới, vẻ mặt nghiêm trọng: "Chiêu Chiêu, con về ."
Tần Chiêu Chiêu  thấy sắc mặt bà như , trong lòng lập tức nảy sinh dự cảm  lành. Điều đầu tiên cô lo lắng là hai đứa con của .
Cô vội hỏi: "Có chuyện gì ? Là về An An và An Ninh ạ?"
Thím Lý vội xua tay: "Không ,   hai đứa nhỏ. Là chuyện của con."
Nghe , cô mới nhẹ nhõm thở phào, khóe môi khẽ cong lên: "Làm con tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm. Có gì mà thím căng thẳng thế?"
Bà giúp việc  vẻ  lúng túng, chần chừ mãi mới lên tiếng: "Chiêu Chiêu , thím   nên  thế nào..."
Tần Chiêu Chiêu  ngạc nhiên. Đây là  đầu tiên cô thấy thím Lý do dự như .
Cô mỉm  trấn an: "Thím cứ  thẳng  ạ."
Thím Lý hít một  sâu,  kể: "Hôm nay thím  chợ mua đồ, tình cờ gặp  giúp việc nhà trưởng đoàn Trương trong khu quân đội. Chị  là  cùng quê với con, nên   với thím một chuyện… Chị  bảo, hôm qua  một  phụ nữ   cổng khu quân đội,  ngừng   con."
Tần Chiêu Chiêu thoáng ngạc nhiên: "Một  phụ nữ   con? Ở ngay cổng khu quân đội? Người đó   gì ạ?"
Thím Lý khẽ nhíu mày: "Thím   để con chuẩn  tinh thần nhé. Những lời đó rõ ràng là bịa đặt, bôi nhọ con thôi."
Biết chắc chắn   chuyện gì  ho, Tần Chiêu Chiêu gật đầu, giọng trầm xuống: "Thím cứ  , con  giận ."