Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Cô nhớ  một bộ phim tài liệu mà  từng xem ở kiếp . Hai  đàn ông thích phiêu lưu  vô tình lạc  một ngôi làng  sâu trong rừng. Họ  dân làng giam giữ, bởi cả ngôi làng đều tham gia  những hoạt động phi pháp. Một trong hai  may mắn trốn thoát và báo cảnh sát, nhưng cảnh sát   mất  nhiều công sức mới  thể tiêu diệt  băng nhóm tội phạm lên đến hàng trăm .
Hiện tại, Tần Chiêu Chiêu lo sợ rằng cô và Trương Mỹ Phượng đang rơi  một tình cảnh tương tự. Nếu thật sự như , họ sẽ  còn cơ hội thoát .
Trương Mỹ Phượng mở túi lấy  hai chiếc bánh bao mà cô  mang theo khi  núi.
Cô  bẻ một nửa đưa cho Tiểu Bảo, nửa còn  đưa cho Tần Chiêu Chiêu, còn bản  thì chỉ ăn phần nhỏ nhất.
Tần Chiêu Chiêu  đói lả từ lâu, cũng  khách sáo, nhanh chóng nhận lấy và ăn sạch trong vài miếng. Có ăn mới  sức mà đối phó với tình huống sắp tới.
 lúc , thần y  dậy,  chỉ về phía hai  đang  tới từ xa:
"Con trai  về ."
Mộng Vân Thường
Tần Chiêu Chiêu theo hướng tay ông  chỉ, trong lòng bỗng chùng xuống.
Dù  thấy rõ mặt, nhưng chỉ cần  dáng , cô  nhận  ngay—đó chính là hai gã đàn ông mà họ gặp  sườn núi lúc !
Cô lập tức  sang thần y, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
"Ông  hai  con trai ?"
Thần y mỉm , gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/93.html.]
" ."
Tần Chiêu Chiêu cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Kiếp , cô  từng gặp  tình huống nguy hiểm như thế , nên lúc  chỉ  thể cố gắng giữ bình tĩnh, từng bước một mà quan sát tình hình.
Trong khi đó, Trương Mỹ Phượng vẫn đang vô tư cho Tiểu Bảo ăn bánh bao,    nhận  mối nguy  mắt.
Hai  đàn ông tiến  gần hơn, ánh sáng chiếu rõ khuôn mặt họ. Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là hai kẻ mà họ  chạm mặt  núi.
Chúng dường như  hề bất ngờ khi thấy họ ở đây. Một trong hai , gã  đôi mắt dài lạnh lùng,  chằm chằm  Tần Chiêu Chiêu, ánh mắt sắc bén khiến cô sởn cả da gà.
Hắn chậm rãi kéo khăn che mặt xuống, để lộ gương mặt trẻ nhưng lạnh lùng.
Gã còn  trông càng đáng sợ hơn—một vết sẹo dài kéo ngang mặt,  khuôn mặt  trở nên dữ tợn.
Trương Mỹ Phượng  thấy gã  vết sẹo liền giật , sợ hãi  bật dậy.
Vị thần y dường như  để ý đến phản ứng của cô , chỉ bình thản :
"Họ đến tìm  khám bệnh. Các con  chờ một chút,  đó tiễn họ  khỏi núi."
Tần Chiêu Chiêu siết c.h.ặ.t t.a.y áo, tim đập thình thịch. Cô liếc sang Trương Mỹ Phượng, nhưng cô  vẫn  nhận   tình hình.
Gã đàn ông  ánh mắt lạnh lùng   về phía Tần Chiêu Chiêu, khóe môi nhếch lên một nụ  mỉm đầy ẩn ý.