“Mẹ, từ đây đến khu quân đội xa lắm, đạp xe cũng mất ít nhất nửa tiếng. Đến nơi cũng hơn tám giờ ,  khi họ cũng  tiếp . Hay mai hãy ?”
Bà cụ Tần lắc đầu ngay: “Ngày mai con trai cả và vợ nó  ,  xưởng  thì  dễ tìm gặp. Mà nếu   mặt gia đình nó, Tần Chiêu Chiêu cũng chẳng thèm đoái hoài đến chúng  . Tối nay  ,  còn lựa chọn nào khác.”
Tần Thành thở dài,   thể  đổi quyết định của . Ông  đành dắt xe , để bà cụ  lên yên   đạp xe về phía khu quân đội.
Đường tối và vắng, chỉ  những ngọn đèn đường thưa thớt soi sáng, kéo bóng hai  con dài thượt  mặt đường. Tần Thành    đạp bao lâu, chỉ thấy chân  mỏi nhừ,  thở hổn hển, cuối cùng cũng đến  cổng khu quân đội.
Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, hai lính gác  nghiêm trang, tạo nên một bầu  khí nghiêm nghị, đầy áp lực. Tần Thành liếc  , giọng thấp xuống: “Mẹ,  hỏi thử xem .”
Bà cụ Tần xoa xoa hai bàn tay, lấy hết can đảm bước lên. Đêm khuya lạnh lẽo, gió lùa qua  bà rùng .
Hai  lính gác  phát hiện  họ từ xa. Một  lập tức giơ s.ú.n.g cảnh giác, giọng quát lớn: “Đứng ! Đêm hôm khuya khoắt, hai  đến đây  gì?”
Giọng quát bất ngờ  bà cụ Tần giật , Tần Thành cũng run lên một cái. Bà cụ dừng bước, vội giơ hai tay lên như sợ  hiểu lầm: “Đừng hiểu lầm, chúng     ! Chúng  đến tìm ,  ơn đừng nổ súng.”
Người lính vẫn  hạ s.ú.n.g xuống, giọng cứng rắn: “Đã muộn , ngoài giờ tiếp khách,  ai  phép . Muốn tìm , hãy    sáng mai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/931.html.]
Bà cụ Tần vội vàng giải thích: “Chúng   từ xa đến,  việc gấp cần gặp cháu gái . Nó tên là Tần Chiêu Chiêu, nhà chồng họ Lục, bố chồng là Lục Quốc An,  chồng là Dư Hoa. Cậu  ơn báo cho họ , họ sẽ cho chúng  .”
Người lính thoáng trầm ngâm,  đó mới : “Theo quy định,  bảy giờ tối, khu quân đội  nhận khách ngoài.  bà lớn tuổi,  sẽ thông báo giúp.”
Mộng Vân Thường
Bà cụ mừng rỡ, vội gật đầu liên tục: “Cảm ơn ! Cậu đúng là  .”
Người lính  phòng gác, nhấc điện thoại lên.
Tần Thành tranh thủ khóa xe,  đó bước đến thấp giọng hỏi: “Mẹ, liệu     ?”
“Đừng vội, chờ xem thế nào.”
Vừa dứt lời,  lính   , bà cụ Tần lập tức hỏi: “Có  chúng    ?”
Người lính lắc đầu: “Không .  bà cứ  chờ, sẽ    gặp bà.”
Lời từ chối  bà cụ Tần sững . Đã báo tin ,  vẫn  cho ?
Bà cụ càng nghĩ càng tức. Dù gì  cũng là bà nội của Tần Chiêu Chiêu, là bề  của nó. Vậy mà  chỉ nó   gặp, mà cả nhà chồng nó cũng chẳng ai chịu tiếp! Hóa  chỉ là thông báo cho  lệ,  bắt bà  ngoài cổng chờ như thế  ?