Khi về đến nhà, cả gia đình vẫn  ngủ. Mọi   trong phòng khách, chờ tin tức từ Tần Chiêu Chiêu.
Vừa thấy cô bước , Tần Trung liền hỏi ngay:
“Sao ? Bà nội và chú hai  về ?”
Tần Chiêu Chiêu gật đầu:
“Về .”
Tần Trung sốt ruột:
“Họ  đồng ý điều kiện của con ?”
Tần Chiêu Chiêu mỉm :
“Họ đồng ý, nhưng điều kiện  giống như chúng  bàn . Con đòi căn nhà, yêu cầu họ  chăm sóc ông bà nội, và từ nay về    phép tìm bố  nữa.”
Tần Trung cau mày, giọng trầm xuống:
"Bọn họ đồng ý thật ?"
Tần Chiêu Chiêu gật đầu.
Tần Trung thở dài, ánh mắt phức tạp  con gái:
"Con nghĩ gì mà  đưa  điều kiện như ? Căn nhà đó vốn là của ông bà, con đòi lấy  gia đình chú hai sẽ ở ? Còn chuyện chăm sóc ông bà, chẳng  như thế  ngoài sẽ chửi  mặt bố ?"
Lục Quốc An cũng lên tiếng, giọng  chút trách móc:
" ,  thế   quá . Dù gì  nữa họ cũng là  nhà."
Tần Chiêu Chiêu bật , giọng điềm nhiên:
"Bố  hiểu lầm con ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/937.html.]
Sau khi trở về nhà cùng con trai, bà cụ Tần lập tức kể  với ông cụ Tần điều kiện mà Tần Chiêu Chiêu  đưa . Nghe xong, ông cụ tức giận đến mức râu tóc dựng ngược, suýt nữa thì ngất. Ông cụ đập mạnh tay xuống bàn, giọng run lên vì giận dữ:
"Đồ bất hiếu! Nó dám   ?"
Ông cụ  chỉ nổi giận với Tần Chiêu Chiêu mà còn mắng Tạ Ái Phương một trận, trách bà  gây chuyện   khiến cả nhà  gánh hậu quả.  dù  tức giận thế nào, ông vẫn  đối mặt với thực tế. Dưới sự khuyên nhủ của bà cụ Tần và Tần Thành, cuối cùng ông cụ cũng bình tĩnh . Nghĩ đến tương lai của cháu trai, ông cụ Tần đành cắn răng nhượng bộ, miễn cưỡng chấp nhận điều kiện của Tần Chiêu Chiêu.
Sáng hôm , ông bà cụ Tần cùng Tần Thành đến quân khu tìm cô. Khi nhận  cuộc gọi từ vệ sĩ báo   đến, Tần Chiêu Chiêu lập tức hiểu —họ chắc chắn  thuyết phục  ông cụ, nếu   chẳng đến đây.
Trong nhà, vợ chồng Lý Lệ Hoa cũng  xin nghỉ phép ở nhà. Nghe tin , Lý Lệ Hoa  nhạt:
"Ông nội con là  cố chấp  mà   cũng  nhượng bộ, đủ thấy vì cháu trai, ông   thể   thứ."
Bà nhắc đến đây   khỏi bực bội. Cùng là cháu ruột, nhưng con gái bà  bao giờ nhận  chút tình thương nào từ nhà nội.
Tần Trung chỉ im lặng. Sự thiên vị của bố  đối với em trai và cháu trai ông  kéo dài quá lâu, lâu đến mức ông chẳng còn gì để thất vọng nữa. Đối với ông, việc chăm sóc cha  chỉ là nghĩa vụ báo đáp công ơn sinh thành, nhưng tình cảm thì chẳng còn  bao nhiêu. Ông thậm chí còn   tranh giành điều gì, nhưng con gái ông—  từng  hưởng chút yêu thương nào từ họ— trưởng thành xuất sắc hơn bất kỳ ai. Đó chính là sự đáp trả  nhất.
"Nhắc  chuyện   ích gì?" Tần Trung nhắc khéo.
Lý Lệ Hoa hừ lạnh:
"Không  ích nhưng  vẫn  , nếu   khó chịu lắm!"
Tần Chiêu Chiêu nhàn nhạt cắt ngang:
"Mẹ   gì cho phí lời. Họ thích ai là chuyện của họ, con  quan tâm. Trong lòng con, họ chẳng  chút giá trị nào cả."
Nói xong, cô cầm lấy áo khoác, chuẩn   ngoài. Trước khi , cô còn dặn:
Mộng Vân Thường
"Bố  chuẩn  , con  ngoài đây."
Cô mở cửa,  chờ ai đáp  mà bước  khỏi nhà.
Lý Lệ Hoa  theo bóng con gái,   sang dặn Tần Trung:
"Lát nữa bố  ông đến, ông bớt  . Họ  ép ông phát biểu gì thì cứ  theo ý của con , đừng cản trở con bé."