Ông cụ tức đến mức tay run rẩy: "Tần Trung, mày  tao và  mày quá thất vọng!"
Tần Trung im lặng,  rằng dù   gì cũng vô ích.
Lý Lệ Hoa  nhịn  nữa, lạnh lùng lên tiếng: "Bố, vợ chồng con  từng  ý nghĩ đó. Những năm qua, bố  đối xử với chúng con thế nào, chúng con đều nhớ rõ. Thực sự, chúng con  còn trông mong gì ở bố  nữa."
"Nếu bố  đến để bàn chuyện thì cứ  xuống, còn nếu  cãi , mời bố  về cho."
Mộng Vân Thường
Ông cụ Tần  lạnh: "Miệng thì   ham  gì, thế mà mày với con gái  tìm cách lấy căn nhà của tao. Tao thật sự  nhầm mày . Tưởng mày hiểu chuyện, lương thiện,  ngờ dã tâm  sâu đến thế. Mày chia rẽ tình cảm bố con tao, khiến tao với mày ngày càng xa cách."
"Lòng  mày độc ác thật."
Tần Trung vốn định im lặng, nhưng  những lời , ông  thể nhịn nổi nữa.
"Bố, quan hệ giữa chúng  chẳng cần ai chia rẽ cả. Từ nhỏ đến lớn, bố  đặt hết tình cảm  em trai. Con  gì cũng là chuyện hiển nhiên, còn em trai   , bố  vẫn tự hào."
"Bố  dành những lời ngọt ngào nhất cho em, còn những lời cay nghiệt nhất  dành cho con. Trong mắt bố , con mãi chỉ là đứa con ngoan ngoãn, bảo gì  nấy. Hễ con   theo ý bố , lập tức  mắng chửi  ngừng."
"Chỉ vì con   con trai, bố  coi con như  tội. Hai   lương hưu,   sống thoải mái, nhưng bất cứ chuyện gì xảy , dù là việc của bố   của em trai,  đầu tiên bố  tìm đến đòi tiền luôn là con. Thậm chí còn  khi con già, tài sản của con cũng  để  cho cháu trai."
"Rốt cuộc bố  coi con là gì? Coi con gái con là gì? Những gì bố    khiến con   thất vọng. Quan hệ giữa chúng  như hôm nay   vì ai khác, mà chính do bố  tạo thành."
Sắc mặt ông cụ Tần trở nên lúng túng.
"Tao là bố của mày, dù  sai cũng là  sinh  mày! Bây giờ mày lợi dụng điểm yếu của nhà , dùng tương lai của cháu tao để ép buộc tao. Không chỉ  lấy nhà, mà còn  định phụng dưỡng tao! Mày đúng là đứa con bất hiếu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/940.html.]
Bà cụ Tần nước mắt rưng rưng: "Tần Trung,  con  thể nghĩ về bố  như ? Bố     quan tâm đến con, mà vì con luôn   , bố   cần lo lắng. Đó là sự tin tưởng."
"Chuyện để con dành tài sản cho cháu trai là vì nó mới là dòng dõi của nhà họ Tần. Con là con trưởng mà   con trai,    dựa  cháu trai. Khi con mất, nó sẽ lo hương khói cho con."
"Bố    là nghĩ cho con thôi."
"Con  cần. Con gái con là đủ . Sau  nếu chết, con hóa thành tro, rải   cũng , chẳng quan trọng."
"Con..."
Tần Trung cảm thấy mệt mỏi. Ông đến đây để giải quyết vấn đề, chứ   cãi vã.
"Mọi  đừng nhắc chuyện cũ nữa. Giờ căn nhà giao cho  cả, chuyện chăm sóc bố  cũng để  cả lo. Những gì  bất mãn với bố , chắc cũng bỏ qua  ."
"Chiêu Chiêu bảo chúng  đến để ký thỏa thuận, đưa  đây ký ."
Tần Chiêu Chiêu đặt bản thỏa thuận lên bàn : "Đây,      hãy quyết định ký  ."
Tần Thành cầm bút, định ký ngay: "Không cần xem nữa."
Tần Chiêu Chiêu ngăn : "Vẫn nên  qua. Đọc xong  hãy ký."
Ông cụ Tần hừ lạnh, giật lấy bản thỏa thuận từ tay con trai: "Gấp cái gì? Để tao xem."
Ông  lướt, sắc mặt đang lạnh lùng dần  đổi.
Ông cụ ngẩng lên  Tần Chiêu Chiêu,  tin nổi: "Những điều ..."