Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Trọng Dương  cô gái  bên cạnh, trong lòng đầy thắc mắc. Một  giỏi giang như , tại     dối về năng lực của ?  nếu đối phương  chủ động nhắc đến, ông cũng chẳng tiện hỏi nhiều.
Ông thậm chí còn cảm thấy may mắn vì bản   vội nhận cô   tử, nếu  thì đúng là tự hạ thấp chính  lẫn cô .
Sau khi kết thúc công việc ở bệnh viện, ba  cùng  đến nhà ăn. Thức ăn ở đây khá ngon, đầy đủ thịt cá và rau củ,  hề sơ sài.
Trong bữa ăn, Trọng Dương còn chủ động giới thiệu Tần Chiêu Chiêu với một  trung y lớn tuổi trong nhóm của ông. Cô hòa nhập  nhanh, trò chuyện vui vẻ với họ, cảm thấy  hề gượng gạo  xa lạ.
Dùng bữa xong, Trọng Dương đề nghị đưa cả hai về nhà.
Tần Chiêu Chiêu và Dư Hoa khách sáo từ chối,  rằng họ  thể tự bắt xe buýt.  ông chỉ  xua tay, giọng chắc nịch: "Xe buýt ở khu  mỗi ngày chỉ  ba chuyến thôi, giờ  chắc chắn  còn chuyến nào ."
Nghe , hai  đành đồng ý lên xe.
Trên đường về, Tần Chiêu Chiêu cứ mãi suy nghĩ về chuyện bái sư.  cô  rõ Trọng Dương  còn ý định nhận  tử  , bèn dò hỏi: "Bác ơi, hiện tại bác  còn  tử nào  ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/957.html.]
Trọng Dương  lái xe,  thản nhiên đáp: "Trước đây,  từng nhận một vài  tử.    ai trong  đó thực sự kiên trì theo nghề. Có  học  nửa chừng thì bỏ dở,   nắm  chút kiến thức liền tự mở phòng khám riêng,  theo ý ."
Mộng Vân Thường
Ông thoáng dừng ,  đó khẽ lắc đầu: "Bây giờ, chỉ còn  con trai ... Chỉ tiếc rằng nó   thiên phú. Từ nhỏ   kèm cặp, nhưng dù  dạy thế nào, nó cũng  đạt  kỳ vọng của ."
Giọng ông trầm xuống một chút, mang theo sự bất lực: " vốn  nó kế thừa y thuật của , nhưng xem  điều đó quá khó.  cũng  còn hy vọng gì nữa."
Tần Chiêu Chiêu im lặng một lát  chậm rãi lên tiếng: "Vậy bác  nghĩ đến chuyện tiếp tục nhận  tử  ạ? Y thuật của bác nhất định   truyền ."
Trọng Dương bật , giọng   chút bất đắc dĩ: " cũng  lắm chứ!   gần sáu mươi tuổi , thời gian  còn nhiều. Bao nhiêu năm qua,  luôn mong tìm  một  thực sự yêu trung y,  đủ kiên nhẫn và quyết tâm để kế thừa y thuật của .  những  như ... quá hiếm hoi. Có duyên thì mới gặp ."
Ông    khẽ thở dài.
Trong lúc đó, ông liếc  cô qua gương chiếu hậu, trong lòng thầm nghĩ—nếu như  thể nhận cô   tử, thì   bao!
 ông  ngờ rằng, ngay giây tiếp theo, Tần Chiêu Chiêu  lên tiếng: "Bác ơi...   con  đủ tư cách ?"