Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Trọng Dương lập tức đạp phanh, xe dừng ngay bên vệ đường. Ông    cô, ánh mắt đầy kinh ngạc: "Cô... cô  bái   thầy ?"
Tần Chiêu Chiêu  chần chừ, gật đầu chắc nịch: "Vâng, đúng là con  suy nghĩ đó. Không  bác  đồng ý ?"
Sự ngạc nhiên trong mắt Trọng Dương dần chuyển thành niềm vui khó che giấu. Ông cố gắng giữ giọng bình tĩnh: " cầu còn  !  cô  thể  cho  , tại    bái   thầy ? Với trình độ hiện tại của cô, thật lòng mà , cô  hề thua kém ."
Tần Chiêu Chiêu mỉm : "Làm  con  thể so với bác  chứ? Con luôn ngưỡng mộ bác, đặc biệt là sự tận tâm của bác đối với trung y. Thật , con  từng   nhiều sách của bác, nhờ đó mới học   ít điều.  con nhận , phong cách hành y của  vẫn còn quá khuôn mẫu,  dám sử dụng những phương pháp mang tính đột phá, đặc biệt là việc dùng các dược liệu  tính độc một cách hợp lý. Đây là điều con ngưỡng mộ nhất ở bác."
Nghe xong, Trọng Dương  thể kiềm chế  niềm vui, ông phá lên  sảng khoái: "Ha ha ha! Tốt quá! Nếu cô  chê,   sẵn lòng nhận cô   tử.  sẽ truyền   bộ y thuật của ."
Mộng Vân Thường
Tần Chiêu Chiêu rạng rỡ: "Thầy  đồng ý  thì   rút  lời  nhé!"
Trọng Dương bật  ha hả: "Ha ha! Thầy còn lo con sẽ đổi ý đấy!"
Cô kiên định lắc đầu: "Con tuyệt đối sẽ !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/958.html.]
Trọng Dương vui vẻ gật gù: "Vậy thì . Thầy sẽ tổ chức một buổi lễ nhận  tử thật long trọng, mời cả ba gia tộc lớn trong giới trung y ở thành phố Hải Thị đến dự. Điều  sẽ giúp con tạo dựng danh tiếng và mở rộng con đường hành y  ."
Tần Chiêu Chiêu  nghĩ nhiều, chỉ đơn giản đáp: "Tất cả đều  theo thầy."
Dư Hoa  bên cạnh,  hai thầy trò mà  giấu  nụ . Bà vui mừng  cho Tần Chiêu Chiêu, cuối cùng cô cũng gặp  một  thầy thực sự xứng đáng.
Một    thầy, chỉ tự học mà thành, bây giờ   cơ hội theo học một danh y lão luyện như Trọng Dương. Từ nay về , chắc chắn cô sẽ nhận   nhiều sự giúp đỡ.
Bà  tươi: "Tốt quá ! Cuối cùng bây giờ con cũng  thầy. Nếu   cả hai thầy trò cùng  bệnh viện quân khu, chắc chắn khoa trung y sẽ phát triển nhanh chóng!"
Trọng Dương vui vẻ phụ họa: "Chắc chắn là !"
Dưới sự hướng dẫn của Dư Hoa, Trọng Dương lái xe đến cổng khu đại viện quân đội.
Nơi  chủ yếu là chỗ ở của những quân nhân từng  công với đất nước, Trọng Dương luôn dành sự kính trọng đặc biệt cho họ.
Tần Chiêu Chiêu và Dư Hoa nhiệt tình mời ông  nhà uống , nhưng Trọng Dương chỉ  lắc đầu: "Thầy còn lịch khám, sắp đến giờ . Bệnh nhân đang chờ thầy."