Trọng Dương  để tâm đến lời   mà chỉ lẳng lặng dẫn Tần Chiêu Chiêu rời khỏi kho dược.
Vừa bước  ngoài, luồng khí lạnh lập tức ập đến, khiến cô bất giác kéo chặt áo khoác.
"Hôm qua thầy xem dự báo thời tiết, chiều nay sẽ  tuyết. Nhiệt độ  giảm thêm hai độ nữa, thôi  văn phòng thầy  chuyện ."
Tần Chiêu Chiêu khẽ gật đầu, theo thầy bước  trong.
Văn phòng ấm áp hơn nhiều so với bên ngoài. Cô  xuống ghế sofa, trong khi Trọng Dương rót cho cô một tách  nóng. Hơi nước bốc lên tỏa  mùi hương nhẹ nhàng, ấm áp.
Cô đón lấy, bàn tay như  một lò sưởi nhỏ sưởi ấm, cảm giác tê cóng vì giá lạnh cũng dịu bớt.
Trọng Dương  xuống ghế đối diện,  cô  hiền hậu:
"Tiểu Tần,  chuyện gì mà con tìm đến thầy thế? Cứ  ."
Tần Chiêu Chiêu nhấp một ngụm , đặt tách xuống bàn, ánh mắt nghiêm túc:
"Thầy, con  một việc  quan trọng cần nhờ thầy giúp."
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, nụ   môi Trọng Dương dần thu . Ông khẽ gật đầu, giọng trầm xuống:
"Con  ."
"Con cần một lượng lớn dược liệu để điều chế thuốc trị tê cóng, nhưng   mua ở , cũng  rõ giá cả thế nào. Vì , con  nhờ thầy chỉ giúp."
Nghe cô nhắc đến dược liệu, nét mặt Trọng Dương  giãn , nụ  nhẹ xuất hiện:
"Tưởng chuyện gì lớn lắm,  thành vấn đề. Con cần những loại nào? Cứ  , thầy sẽ liên hệ giúp con."
Tần Chiêu Chiêu lấy danh sách  chuẩn  từ tối hôm  , đưa cho ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/966.html.]
Trọng Dương nhận lấy, xem qua một lượt  đáp ngay:
"Trong kho thầy  đủ những loại . Con cần bao nhiêu, cứ lấy trong kho mà dùng."
Tần Chiêu Chiêu thoáng do dự,  thành thật :
" dược liệu trong kho thầy e là  đủ..."
Trọng Dương nhướn mày,  chút bất ngờ:
Mộng Vân Thường
"Kể cả kho của thầy mà cũng  đủ ? Lượng dược liệu đó vốn   nhiều ."
"Không đủ  thầy, vì con cần một  lượng  lớn."
Trọng Dương chợt  linh cảm, liền hỏi thẳng:
"Cụ thể là bao nhiêu?"
"Con  tính toán chính xác, nhưng ít nhất là vài chục nghìn phần."
Lần , Trọng Dương thực sự kinh ngạc:
"Con định  nhiều thuốc trị tê cóng như  để  gì?"
Tần Chiêu Chiêu khẽ , giọng  dịu :
"Chồng con là quân nhân, đang đóng quân ở phía Bắc. Hiện tại, nhiệt độ ngoài đó  xuống tới âm 25, 26 độ,  nhiều chiến sĩ  tê cóng nghiêm trọng, cần thuốc để giảm đau và điều trị.
Anh  nhờ gia đình hỗ trợ. Trùng hợp là con  công thức  thuốc , nên con  tự sản xuất  gửi cho họ."
Nghe , Trọng Dương trầm ngâm giây lát,  gật gù:
"Thì  là ... Những  lính đó đang bảo vệ đất nước để chúng   cuộc sống yên bình, nếu họ cần, chúng  cũng  thể khoanh tay  ."