Vậy mà giờ đây, cô thực sự   nhận   việc!
Niềm vui đến bất ngờ khiến cô  chút ngỡ ngàng, như thể một món quà quý giá từ  trời rơi xuống.
Trong nhà lúc , bố  chồng   , thím Lý cũng  ngoài. Chỉ còn hai đứa nhỏ An An và An Ninh đang chơi đùa trong phòng.
Cô lập tức nghĩ đến việc chia sẻ tin vui  với Lục Trầm.
Dù   thường  bận rộn  ban ngày, đôi khi còn  xuống đơn vị hoặc lo công việc khác, cô vẫn  kìm  mong  gọi ngay cho .
Sau một thoáng do dự, cuối cùng cô vẫn nhấc điện thoại lên.
Chuông chỉ vang lên hai tiếng    bắt máy.
Giọng  trầm ấm quen thuộc của Lục Trầm vang lên:
“Chiêu Chiêu?”
Cô vui vẻ thông báo: “Anh đoán xem? Em  nhận  cuộc gọi từ bệnh viện quân đội. Em  trúng tuyển ! Ngày mai  đến  thủ tục nhận việc!”
Lục Trầm đang chuẩn   ngoài,  tin  liền  giấu nổi nụ  rạng rỡ.
“Tuyệt quá! Vợ  giỏi nhất!”
Từ xa,   gọi: “Doanh trưởng, sắp đến giờ ! Chúng    ngay kẻo muộn mất!”
Giọng  đó lọt  tai Tần Chiêu Chiêu  rõ ràng.
Cô lập tức : “Em  em gọi  đúng lúc , chắc  ảnh hưởng đến công việc của . Anh   việc , em cúp máy đây.”
“Khoan !” Lục Trầm vội dặn: “Nhớ  thư cho  đấy.”
Tần Chiêu Chiêu bật : “Em  .”
Nghe ,  mới chịu gác máy.
Chỉ còn  một tháng nữa là đến Tết, điều đó cũng  nghĩa là  chỉ còn một tháng ở  đây. Sau đó   bao giờ mới  cơ hội   nơi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/974.html.]
Hôm qua,   lên đoàn để học tập. Nhiệm vụ hôm nay là truyền đạt  nội dung buổi học cho các chiến sĩ trong đơn vị.
Buổi học  lên lịch  chín giờ sáng, bây giờ chỉ còn hai phút nữa là đến giờ.
Lục Trầm vội chạy  khỏi văn phòng, hướng thẳng đến hội trường.
Còn ở nhà,  khi đặt điện thoại xuống, Tần Chiêu Chiêu bỗng nhớ đến thầy Trọng Dương.
Cô tin chắc rằng ông cũng   nhận  bệnh viện quân đội.
Thuốc trị tê cóng mà cô cần hiện đang  sản xuất theo công thức, chỉ cần vài ngày nữa là sẽ  thành.
Thầy Trọng Dương  lịch  việc  bận rộn. Từ thứ hai đến thứ năm, ông đều khám bệnh, chỉ  từ thứ sáu đến chủ nhật là   trực. Gọi điện  lúc   lẽ ông sẽ khó mà  máy .
Kể từ  cùng  chồng Dư Hoa đến phòng khám của thầy, cô vẫn     nào. Khoảng cách giữa hai nơi khá xa,  xe buýt còn  đổi tuyến,  bất tiện.
Dù , cô   tin tưởng thầy .
Ông thường xuyên gọi điện cập nhật tình hình sản xuất thuốc, nhưng hôm nay tâm trạng cô vui vẻ hơn hẳn, bỗng  tận mắt  thấy tiến độ, cũng như chia sẻ tin vui với thầy.
Lúc  trong nhà   ai.
Thím Lý  ngoài từ sáng  về, còn Vương Tuệ Lan vẫn  đưa bé Thanh Thanh đến học chữ như thường lệ, dù  chín giờ sáng.
Muốn  ngoài, cô đành  chờ thím Lý  về.
Vừa định   phòng, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô bước đến nhấc máy.
Mộng Vân Thường
Vừa mới áp  tai, bên   truyền đến tiếng  nức nở của Vương Tuệ Lan.
Tần Chiêu Chiêu lập tức căng thẳng:
“Tuệ Lan,  chuyện gì ? Đừng ,  chị  nào!”
Giọng  nghẹn ngào của Vương Tuệ Lan vang lên qua từng tiếng nấc:
“Chị Chiêu Chiêu… Thanh Thanh…    bắt  ! Em    đây? Phải   bây giờ?”