Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Lời của Vương Tuệ Lan như sét đánh ngang tai, khiến Dư Hoa suýt nữa  thở nổi. Toàn  bà run lên, bàn tay siết chặt mép bàn đến mức trắng bệch.
Thấy  chồng như , Vương Tuệ Lan hoảng hốt nhào đến đỡ lấy bà,    kể   bộ quá trình Thanh Thanh mất tích. Cô  đến , nước mắt tuôn đến đó. Đến cuối, giọng cô nghẹn ,  đến mức  thể  thành lời.
Dư Hoa nhắm mắt, hít sâu mấy  để cố gắng giữ bình tĩnh. Cơn hoảng loạn qua , lý trí bà dần trở . Bà  chuyện     do  của Vương Tuệ Lan, rõ ràng  kẻ  nhắm  Thanh Thanh.
“Con  lên , đừng quá lo lắng. Khóc lóc  giải quyết  gì cả.” Bà  con dâu, trầm giọng hỏi: “Đã báo công an ?”
Vương Tuệ Lan gật đầu, giọng run rẩy: “Thanh Thanh mất tích nửa tiếng , con  báo công an ngay. Hứa An Hoa cùng các cán bộ trong đồn cũng   tìm .”
Dư Hoa  , sắc mặt mới dịu  đôi chút. “Con   đúng. Hứa An Hoa chắc chắn sẽ hết sức giúp đỡ. Đừng tự trách  nữa, chúng  cùng đợi tin.”
Hai  con  xuống. Vương Tuệ Lan kể  việc cô và Tần Chiêu Chiêu đến gặp  Giang.
Mộng Vân Thường
Nghe đến cái tên Giang Lan Phương, phản ứng đầu tiên của Dư Hoa cũng là nghĩ bà  đáng ngờ.
 lúc , tiếng bước chân vang lên. Tần Chiêu Chiêu  trở về, Vương Tuệ Lan lập tức chạy  đón.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/993.html.]
“Chị Chiêu Chiêu, chị về ! Em thấy chị  về nên định  ngoài tìm.”
Tần Chiêu Chiêu mệt mỏi xoa trán, : “Chị đưa Giang Lan Phương đến đồn công an, định dọa bà  khai  chuyện của Thanh Thanh.   ngờ bà  chẳng hề sợ, còn  chừng nào bắt  kẻ buôn  thì nhất định  xử b.ắ.n mới hả giận.”
Vương Tuệ Lan nhíu mày. “Vậy là bà  thật sự  liên quan?”
“Chị nghĩ . Bà     đưa Thanh Thanh .” Tần Chiêu Chiêu  sang hỏi: “À, em đến nhà máy thực phẩm Thắng Lợi    tin gì ?”
Vương Tuệ Lan lắc đầu, thở dài: “Em cũng nghĩ bà    cơ hội  tay. Sáng nay  Giang vẫn   ở nhà máy,  rời khỏi chỗ đó. Chúng  gặp bà  chỉ là tình cờ, vì ngày nào bà  cũng về nhà ăn trưa.”
Cô ngẩng lên  Tần Chiêu Chiêu, lo lắng hỏi: “Ở đồn công an  tin gì về Thanh Thanh ?”
Tần Chiêu Chiêu vốn còn chút hy vọng mong manh, nhưng câu hỏi của Vương Tuệ Lan khiến cô   thất vọng.
Cô thở dài: “Chưa  gì cả.  em đừng lo, Hải Thị rộng lớn thế , lái xe quanh thành phố cũng mất cả ngày. Tìm một  trong thành phố lớn như   hề dễ dàng.”
Cô ngừng  một chút,  trầm giọng  tiếp: “Hứa An Hoa đang giúp đỡ,   nhất định sẽ dốc  lực. Phải cho họ thêm chút thời gian.”
Thanh Thanh vẫn bặt vô âm tín, Dư Hoa  còn tâm trí  . Bà gọi điện đến xưởng xin nghỉ,  đó ở nhà cùng hai con dâu chờ tin từ Hứa An Hoa.