Thập Niên 80: Cô Vợ Nhỏ Đanh Đá - Chương 138

Cập nhật lúc: 2025-11-22 08:08:25
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Âu Dương Tầm loáng cái trèo lên cành cây, hái những quả táo chín ném xuống đất.

“Đỡ lấy!”

Còn Mai Tiểu Lôi thì túm một góc áo sơ mi, căng hứng táo, một lát hứng mười mấy quả.

Âu Dương Tầm cũng tham lam, hái mười mấy quả táo xong, liền nhảy xuống khỏi cây.

Mai Tiểu Nhiễm ôm táo rửa sạch ở con mương dẫn nước bên cạnh, mang cho ăn.

Những quả táo màu xanh đỏ tỏa mùi thơm đặc trưng, c.ắ.n một miếng chua ngọt mọng nước, tuy loại táo giống , nhưng tuyệt đối là nguyên chất tự nhiên gây hại, ăn ngon hơn táo các thế hệ bao nhiêu .

Mai Tiểu Nhiễm cầm táo đưa cho bố và dượng thứ hai nếm thử, hai lớn cũng đều khen ngon.

“Anh Âu Dương, em thật ngờ, còn trèo cây nữa đấy?”

Mai Tiểu Lôi ngưỡng mộ Âu Dương Tầm c.h.ế.t , trong lòng bé Âu Dương Tầm là một học bá vạn năng, cái gì cũng , cái gì cũng giỏi, đơn giản là vô địch!

“Hồi nhỏ trèo, lớn lên cũng .”

Âu Dương Tầm xuống ăn táo, đôi mắt ánh lên ý , ánh hướng về phía Mai Tiểu Nhiễm một vẻ dịu dàng khó tả, khiến lòng cũng rung động.

Đối với , đây chính là tuổi thanh xuân ngây ngô, đây chính là rung động của tình cảm thiếu niên, bay bổng như thơ ca hướng về phương xa…

Mai Trung Hoa trồng đất xong, nhận thêm một công việc, Lý Minh Vân cũng nhân cơ hội bắt Mai Tiểu Nhiễm lính ( giúp việc), hai con chạy đến Vũ Hán nhập thêm hàng.

Khi họ nhập hàng về, mới về đến cửa hàng nghỉ chân, Lý Minh Diệp mời mà đến.

“Diệp Tử, em đến xem hàng mới ?”

“Không … Chị cả, chị ? Đất ruộng của đội em nhà máy da giày trưng dụng .”

Chuyện Lý Minh Vân thực sự , nhưng Mai Tiểu Nhiễm !

khi đất ruộng của đội dì thứ tư trưng dụng, các phụ nữ như dì thứ tư đều tuyển nhà máy công nhân nữ… Ban đầu nhà máy da giày cũng khá phát đạt, nhưng đó dần dần còn hưng thịnh nữa, dì thứ tư cũng thất nghiệp, nhưng đó là chuyện . Cơ hội bày mắt bây giờ là nhà máy công nhân nữ, dù những năm đầu, hiệu quả kinh doanh của nhà máy da giày .

“Chị cả, khi đất ruộng của đội em trưng dụng, bọn em, những phụ nữ, đều sắp xếp nhà máy da giày việc.”

Lý Minh Vân xong mắt sáng lên, “Thật ? Vậy thì quá , điều coi như giải quyết công ăn việc cho .”

, nếu giải quyết công việc, ai cho họ chiếm đất, đều là nông dân, đất thì sống ?” Lý Minh Diệp , nhưng mặt lộ vẻ phấn khích, cô bắt đầu mơ ước về cuộc sống của một công nhân nữ.

“Cũng đúng… bây giờ em nhà máy việc, vẫn việc , chị đoán nhà máy da giày nhanh nhất cũng cuối năm mới xây xong và hoạt động, thời gian em vẫn thuê cho chị.”

Lý Minh Diệp vui trừng mắt cô, “Chị cả, chị thể để em vui vẻ một lát ?”

“Được , cho em vui vẻ ? Ngày là Tết Trung thu, em về thăm nhà ? Đã mua bánh trung thu ?”

“Về , bánh trung thu cũng là Tiểu Bân mua, ?”

Lý Minh Vân Mai Tiểu Nhiễm một cái, bảo cô lấy đồ, “Nhiễm Nhiễm, lấy bánh trung thu mua ở Vũ Hán .”

Mai Tiểu Nhiễm vui vẻ lấy bánh trung thu , “Dì tư, đây là bánh trung thu tụi con mua ở Vũ Hán, bên trong nhiều vị, con mua cho mỗi nhà một hộp, dì mang về .”

“Chị cả, chị quá.”

Lý Minh Diệp khách sáo nhận lấy bánh trung thu, đây là bánh trung thu mang về từ Vũ Hán đấy, chắc chắn sẽ ngon hơn.

“Em đừng chỉ lấy của nhà , lấy thêm hai hộp nữa, một hộp mang cho , một hộp mang cho Tiểu Nguyệt, hộp của chị thứ hai đợi cô đến tự lấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-co-vo-nho-danh-da/chuong-138.html.]

“Chị cả chu đáo quá, bỏ sót nhà nào.”

Lý Minh Diệp nghĩ một lát , “Hai hộp bánh trung thu cứ để đây , đợi lát nữa em về sẽ đưa cho , em đưa bánh trung thu cho Lý Minh Nguyệt .”

Mai Tiểu Nhiễm , cũng quan tâm đến mệt mỏi nữa, hóng hớt, “Dì tư, cho con cùng với, con cũng thăm dì ba.”

Lý Minh Diệp liếc xéo cô, “Nhiễm Nhiễm cháu thích hóng hớt thế?”

“Sao , con cảm thấy từ nghỉ hè đến giờ gặp dì ba nào, nhớ dì ?”

“Vậy thôi, đừng lề mề nữa.”

Thế là Lý Minh Diệp đạp xe chở Mai Tiểu Nhiễm, Mai Tiểu Nhiễm xách bánh trung thu, hai vui vẻ đến đoàn kịch.

Lý Minh Nguyệt việc ở đoàn kịch, nhưng cô là nhân viên chính thức của đoàn kịch, còn Triệu Quân thì nối nghiệp bố , là nhân viên chính thức của đoàn kịch. Hai vợ chồng ở trong ký túc xá của đoàn kịch, mỗi tháng tổng lương của hai đến năm mươi đồng, cuộc sống gia đình ba eo hẹp.

Đến khu ký túc xá một phòng của đoàn kịch, Lý Minh Diệp gọi lớn từ xa, “Lý Minh Nguyệt, nhà ?”

tiếng trả lời.

Lý Minh Diệp gọi thêm một tiếng nữa, mới thấy Triệu Quân bước khỏi phòng, “Ôi, Diệp T.ử đấy ? Diệp T.ử đến ?”

Mai Tiểu Nhiễm lễ phép chào, “Chào bà Triệu.”

Lý Minh Diệp chào bà Triệu, hỏi, “Lý Minh Nguyệt ? Cô ở nhà?”

“Ở trong nhà đấy, hai nhà , mua chút rau.”

Bà Triệu nhanh chân ngoài.

Lý Minh Diệp dẫn Mai Tiểu Nhiễm nhà.

Ký túc xá của đoàn kịch chật chội, vợ chồng kết hôn chỉ chia một phòng, kiêm cả nơi sinh hoạt và bếp, căn phòng nhỏ và chật hẹp, thấy bí bách.

Vào nhà xem, Lý Minh Nguyệt đang ôm Tiểu Triệu Minh .

“Dì ba, dì ?”

“Sao ư?”

Lý Minh Nguyệt khổ một tiếng, “Còn nữa, là giận chồng chứ .”

“Cháu đang định hỏi dì, hai chỉ một phòng, chồng dì đến thì mà ở ?”

“Không ở cũng chẳng còn cách nào, chồng cứ đến, ai cũng ngăn .”

Lý Minh Nguyệt lau nước mắt, tủi , “Triệu Quân cũng gì, chồng cứ ở đây chịu về, chúng tan về còn lo cho bà ? Bình thường và Triệu Quân đều ăn ở căng tin, bây giờ bà cụ đến, bà cơm căng tin ngon, cứ đòi ăn thịt… Chỉ riêng tháng tiền lương của và Triệu Quân chi gần hết cho việc mua thịt cho bà .”

Lý Minh Diệp đến đây, một bụng tức giận, “Triệu Quân gì, dì cũng gì, chồng dì cứ ở đây đến bao giờ?”

, khi bà đến, chỗ ở chật chội, ăn uống quen, còn cứ ăn trái cây… Tuy bây giờ trái cây rẻ, nhưng cũng chịu nổi việc cứ cách vài ngày mua, Tiểu Minh còn cần sữa bột nữa chứ.”

“Vậy dì cứ để chồng dì chỉ tay năm ngón trong nhà dì ?”

Lý Minh Diệp thực sự ưa chị gái thứ ba, vì hai tuổi tác chênh lệch nhiều, cô mạnh mẽ hơn, bình thường đều gọi thẳng tên, ít khi gọi chị.

“Vậy thể gì? Mẹ chồng cứ cố tình ở , Tiểu Minh còn nhỏ, trông cũng .”

Lý Minh Nguyệt tuy thấy đau đầu, nhưng bao giờ nghĩ đến cách giải quyết vấn đề, chỉ đổ cho khác, dùng sự trốn tránh để giải quyết vấn đề.

Loading...