Mắt Hà Thúy lập tức đẫm lệ, tay nắm chặt cổ tay Cố Hiểu Thanh buông.
"Di tưởng ít nhất thằng bé sẽ cho cháu tung tích của nó, nhưng ngờ nó cũng với cháu. Tất cả là của di, di thực chuyện Thiếu Hàn và Thiếu Nam đều thích cháu từ lâu."
Lời của Hà Thúy khiến Cố Hiểu Thanh giật . Đây là điều cô hề .
Bởi ngay cả khi chúc Tết nhà họ Phương, Hà Thúy cũng từng biểu lộ gì, vẫn ân cần hỏi han cô như khi.
ai ngờ , trong lòng dì hiền hậu lẽ căm ghét cô, ghét vì cô "mê hoặc" hai đứa con trai xuất sắc của bà.
Cảm nhận sự co rúm của Cố Hiểu Thanh, Hà Thúy thở dài.
Bà vỗ nhẹ tay cô, ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, : "Thực di sớm hơn cháu tưởng. Tâm ý của Thiếu Nam, di từ lâu. Di nghĩ các cháu còn nhỏ, tình cảm của Thiếu Nam mới chớm nở, lớn lên sẽ tự khắc phai nhạt."
"Vì di ủng hộ ý kiến của Thiếu Hàn, đưa Thiếu Nam du học, chính là để bất cứ ràng buộc nào giữa hai cháu."
"Cháu ạ, lẽ cháu hiểu, nhưng đây là tấm lòng của một . Cháu hiểu, nhưng khi , cháu sẽ thấu. Di chỉ điều nhất cho con trai . Không cháu , mà vì cách giữa chúng vốn dĩ khác biệt. Điều di dành cho Thiếu Nam, cháu thể cho nó ."
Hà Thúy với giọng đầy tâm tư.
Cố Hiểu Thanh gật đầu: "Di ơi, ý của di cháu hiểu. Cháu cũng tấm lòng của di, đó là tình yêu thương dành cho con cái, gì đáng trách cả."
Đây cũng là lý do cô luôn tránh chạm ranh giới đó - cô tổn thương trái tim của bất kỳ nào yêu thương con .
Hà Thúy gật đầu. Bà luôn Cố Hiểu Thanh là cô gái hiểu chuyện, chín chắn, loại tham lam danh lợi. Bà từng chủ động nhắc đến chuyện , cũng bởi nỡ tổn thương một đứa trẻ ngoan như .
"Di , di mà. điều di ngờ tới, là Thiếu Hàn cũng yêu cháu. Thậm chí khi đối mặt với những trở ngại lớn hơn, khi Thiếu Nam giận dữ buộc tội 'cướp tình', nó cũng màng. Lúc đó di mới sai."
"Di nên để Thiếu Hàn tiếp xúc với cháu. Điều di tưởng là cho nó, hóa hại nó. Đêm hai đứa đánh , cả nhà đều . Di và bố nó mắng cả hai, Thiếu Hàn chỉ lạnh lùng một câu 'Con sẽ đến với cô ' bỏ ."
Hà Thúy dậy, bước đến bên cửa sổ ngắm ánh hoàng hôn. Màu đỏ rực như thiêu đốt khiến lòng trầm lắng, mang vẻ tuyệt vọng và bi thương.
"Di tưởng chuyện cuối cùng kết thúc. ngờ, Tết nó bảo công tác nước ngoài, thời gian dài. Chúng di cũng để ý lắm, bởi Thiếu Hàn một năm công tác tám mười , quen ."
Hà Thúy , gương mặt đầy hoảng hốt: " năm tháng , nó vẫn về. Đáng sợ hơn, một cuộc điện thoại, tin tức gì. Di đến đơn vị của nó, gặp lãnh đạo, nhưng ai cho di tin tức gì."
Cố Hiểu Thanh cũng phắt dậy. Đây giống phong cách của Phương Thiếu Hàn chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-con-duong-nghich-chuyen-tai-sinh/chuong-355-suy-nghi.html.]
Những chuyện cố tình giấu kín, sự lạnh nhạt đột ngột - tất cả đều cho thấy một sự thật: Phương Thiếu Hàn thể gặp chuyện, nên mới cố chấp nhận dứt bỏ tình cảm với cô.
Giờ cô mới chợt nhận , đây mới là hành vi đúng với tính cách của .
Hà Thúy đến mức đờ đẫn. Việc con trai thế khiến bà đau lòng, tung tích của con càng khiến bà lo lắng. Bà tìm đến Cố Hiểu Thanh, hy vọng cô thể chút gì đó, bởi cả đời Phương Thiếu Hàn từng coi trọng ai như cô.
Bà hy vọng để manh mối cho cô. Trực giác mách bảo bà rằng con trai nhất định gặp chuyện - điều mà bất kỳ nào cũng thể chấp nhận.
Mộng Vân Thường
So với việc con gặp nguy hiểm, Hà Thúy thà rằng chỉ đang giận dỗi trốn một thời gian. cách trẻ con như ngay cả bà cũng tin, huống chi khác.
Phương Thiếu Hàn là thà lao đầu đá cũng đạt thứ , loại giấu đầu lòi đuôi.
Điều Hà Thúy hiểu rõ.
Càng hiểu, bà càng lo lắng.
Cố Hiểu Thanh vỗ nhẹ lưng Hà Thúy, an ủi: "Di đừng lo, Thiếu Hàn bất cẩn. Có lẽ nơi tiện liên lạc, nên mới im lặng tiếng. Một thời gian nữa chắc chắn sẽ tin tức. Di nhiều quá, mệt, lúc nó về thấy di như càng đau lòng."
Dù lời chỉ là an ủi, tác dụng thực tế, nhưng cô vẫn , ít nhất cũng khiến Hà Thúy bớt .
Hà Thúy một hồi lâu mới ngừng, : "Cháu ạ, di cháu là đứa . Nếu Thiếu Hàn bình an trở về, di sẽ ngăn cản tình cảm của hai đứa nữa. Nếu cháu tin tức gì của nó, nhất định gọi cho di nhé."
Ánh mắt đầy mong đợi Cố Hiểu Thanh, khiến cô chỉ gật đầu, thể lời "cháu và Thiếu Hàn gì".
Hà Thúy đến tối mịt mới . Cố Hiểu Thanh định mời bà ở , nhưng bà từ chối, đặt khách sạn do quân khu sắp xếp, tiện.
Cố Hiểu Thanh ép, tiễn bà về.
Cô phòng khách, trầm tư suy nghĩ.
Cô nhớ tất cả những chuyện xảy , từ ba năm đến giờ, từng kỷ niệm với Phương Thiếu Hàn - khởi đầu mấy vui vẻ, thậm chí như nước với lửa, dần đổi, trở thành bạn bè thiết.
Sự do dự, suy tính, lùi bước, lý trí và tỉnh táo của cô.
tất cả đều thể đổi một điều: Khi tin , cô hoảng loạn và lo lắng.
Phương Thiếu Hàn, mong bình an vô sự.