“Thúc Minh, chú  thật ?” Anh chị em Điền  lo lắng cho tương lai của con cái .
“Em  quen một đồng chí ở phòng quy hoạch thành phố. Anh   kế hoạch mở rộng nhà máy sản xuất lốp xe   chốt và chắc chắn sẽ  thực hiện  năm . Việc mở rộng nhà máy chắc chắn sẽ cần  chiếm đất và tuyển dụng công nhân. Có tin đồn trong đó là điều kiện cũng tương tự như đợt tuyển dụng . Con của em trai với  trai chắc   vấn đề gì , nhưng hộ khẩu của chị cả  thuộc bên , tranh thủ lúc  nhiều   thì chị nên tính toán sớm .”.
Lần gần đây nhất nhà máy lốp xe tuyển công nhân là nam nữ thanh niên  18 tuổi và  30 tuổi,  sức khỏe ,  bằng  nghiệp cấp ba.
Nói thì dễ nhưng mấu chốt là việc đăng ký hộ khẩu còn hạn chế, ngoại trừ một  hộ liên quan, những hộ còn  chỉ giới hạn ở việc đăng ký hộ khẩu của  chục thôn xung quanh.
Việc  là để lo cho những  nông dân  mất đất khi nhà máy  xây dựng.
Nhà máy chiếm một diện tích lớn và phần lớn diện tích đều   sử dụng.
Anh chị em họ Điền  , mỗi nhà đều  con cái đạt yêu cầu, đặc biệt là bác gái Điền, lúc  chỉ cần nghĩ cách đăng ký hộ khẩu cho con gái lớn và con trai lớn về  nhà  đẻ là .
Bữa cơm cũng gọi là chủ khách đều vui.
Sau bữa tối, Tôn Thúc Minh vốn định giữ  vợ ở  nhà đến ngày mai hẵng về. Dẫu  nhà phúc lợi mà em vợ  phân cách nhà họ cũng  xa, hai nhà chịu khó chen  một chút là  thể ở .
 bên nhà bà cụ Điền  từ chối. Lúc bọn họ thu dọn đồ đạc, Điền Thục Lệ vẫn  nhịn  khuyên một câu: “Mẹ,   cứ ở  đây một đêm , trời cũng  tối đen   mà đánh xe  ?”
Bà cụ chân đang băng bó,  chầm chậm   cửa   chuyện với con gái: “Lúc chiều  ngoài   tối sẽ về ,  về bố con  lo.”
Bác gái cả nhà họ Điền xách cái giỏ đan bằng liễu gai bấy giờ  chạy tới kịp đỡ  , Điền Canh Địa  phía  cũng : “Chỉ đem ít cỏ khô cho lừa thôi, tối nay mà  cho nó ăn kiểu gì sáng sớm mai nó  giãy nảy lên. Trời tối cũng  , bọn   mang theo đèn pin, đường cũng  một đoạn,  lát là tới .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-11.html.]
Đã   về về  bao năm , đừng  là trời tối,  nhắm mắt cũng còn  .”
Thấy bọn họ khăng khăng  , Điền Thục Lệ cũng   gì  đành  ngoài tiễn bọn họ, bà   chị đang nghĩ đến chuyện xưởng lốp xe  thể sắp tuyển công nhân, vội về là  bàn bạc một chút.
Giữa đêm,  con đường rải đá trong sân của nhà máy điện, tiếng chuông của xe lừa vang lên trong đêm, cứ leng keng  ngừng.
Hai chiếc đèn pin màu bạc vỏ kim loại chiếu sáng đường  của xe lừa, con lừa già   đường  lắc lư cái đầu, bước từng bước thong dong trở về nhà.
Trông thấy   khỏi khu vực thuộc nhà máy điện, chuẩn   qua đường sắt, bà cụ Điền vốn đang  yên  đệm cói đột nhiên lên tiếng: “Chuyện xưởng lốp xe sắp mở rộng tuyển công nhân, mấy đứa tự  là  ,    cho  ngoài .
Chuyện  đến cả Lai Phúc còn   tức là bên phía nhà xưởng   để lộ tin  quá sớm. Nếu mấy đứa   thì cứ im lặng mà  việc, đừng kiếm thêm chuyện cho    gì.”
Mấy  con ngoan ngoãn  theo, bà cụ Điền thấy thế thì hài lòng gật đầu  tiếp: “Phải mau đóng dấu hộ khẩu của Thục Mỹ, Linh Linh với Đại Quý, cứ chậm trễ  lo sẽ  chuyện  .”
Bây giờ hộ khẩu thành phố   giá trị, hộ khẩu nông thôn chẳng đáng là bao,  điều đấy là ở nơi khác.
Còn chỗ bọn họ mười mấy thôn làng của đại đội  1 và  2 trông coi nhà máy điện và xưởng lốp xe  xây dựng, dù là phúc lợi và mức sống đều  hơn nhiều những thôn làng bình thường,  nên cho tới giờ nơi  vẫn là mảnh đất sốt dẻo.
Nếu như chuyện xây dựng xưởng lốp xe  đồn  ngoài, e là phía thị trấn sẽ   như  , hạn chế chuyển hộ khẩu.
Càng nghĩ càng thấy chuyện   nên chậm trễ, bà cụ Điền lập tức  với con trai cả ở bên cạnh: “Ngày mai con sang bên chú hai con nhận việc, bảo bố con đến gặp bí thư đại đội hỏi thăm xem, Đại Quý với Linh Linh dù  cũng là con của Thục Mỹ, bên  là nhà  đẻ Thục Mỹ, nếu   hộ khẩu của bố  thì dễ  hơn.
Có điều  dặn , nhà  chỉ cho cháu ngoại ruột thịt nhập  hộ khẩu, con nhà  khác chúng   lo .”