Con gái do  đẻ   tính cách như nào bà  hiểu. Cô con gái rượu  của bà cái gì cũng , chỉ duy một điểm là thích ngủ nướng. Lúc  học thì còn tạm,  thể dậy đúng giờ, nhưng hễ  ngày nghỉ là quấn quýt với cái giường,  ai gọi dậy là  thể   giường tới tận trưa.
 
“Hôm nay bọn con  đến trường nhận bằng  nghiệp.” Ăn xong một miếng thức ăn, Tôn Biền  cầm bát cháo lên thổi cho nguội  trả lời.
 
Bình thường bọn họ nhận bằng  nghiệp đều là nhận luôn  lúc đến trường xem thành tích.  năm nay chẳng  trường  chuyện gì, kéo dài thời gian cấp bằng, thông báo cho nhóm học sinh  nghiệp hôm nay tới nhận.
 
Tôn Biền và  trai Tôn Tuấn đều đang học ở trường trung học dành cho con em của công chức trong nhà máy. Tuy hai  hơn kém  một tuổi nhưng vẫn là bạn bạn học cùng năm cùng lớp. Cơ sự  là bởi vì  Tôn cho Tôn Biền  học sớm. Do là khi  em nhà họ Tôn còn nhỏ, ngoài xã hội quá hỗn loạn,  Tôn sợ con gái  bắt nạt    con gái bà thông minh sáng  nên bà nghĩ đến việc cho con gái  học chung với con trai lớn, cũng tiện cho hai  em  thể chăm sóc lẫn .
 
Năm nay hai  em cùng  nghiệp trung học, con gái thi đỗ trường cấp ba của huyện, con trai lớn thì  thể  nhà máy  công ngay. Nếu như chồng bà  khả năng thăng chức nữa thì năm nay nhà bọn họ  thể gọi là “tam hỷ lâm môn”.
 
Càng nghĩ càng thấy vui,  Tôn lấy hết thịt còn thừa trong món xào đưa cho các con. Tôn Tuấn tiện tay gắp một miếng thịt,  nhai  : “À, Biền , hôm nay    với bố sang bên nhà máy, lúc em tới trường cầm giúp  bằng  nghiệp về nha.”
 
“Anh,  còn sang nhà máy  gì thế?” Tôn Ký mau chóng giải quyết xong một bát cháo,  nhờ chị gái múc cho  bát thứ hai  hỏi chuyện  trai.
 
“Hôm qua   thủ tục đăng ký  xong. Bố bảo bên nhà máy xử lý báo tên lên , hôm nay mới sang bổ sung thủ tục. Phải   ơi, ảnh thẻ của con để   ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-14.html.]
Lục tục cả một buổi sáng, cả nhà họ Tôn đều cùng  ngoài.
 
Lúc Tôn Biền   đến cầu thang, ở đoạn cua cầu thang  một cô gái trẻ cao gầy, nước da  vàng, tóc thắt hai b.í.m đang đợi ở góc toà nhà. Trông thấy Tôn Biền , cô gái mỉm  vẫy tay với cô, Tôn Biền thấy  bèn rảo bước chân, chạy bước nhỏ về phía cô .
 
“Hải Vi, để   đợi tớ .”
 
Cô gái  ở góc toà nhà đợi Tôn Biền  thấy cô   bật  lộ  hai hàm răng trắng, nhẹ nhàng đáp: “Không , vẫn kịp giờ. Ấy,      qua đây thế? Sao   về phía khu nhà máy kìa?”
 
“Ồ, nhà máy đang tuyển học việc đó,  tớ   đăng ký, bằng  nghiệp thì tớ lấy hộ. Chúng   thôi Hải Vi,  sớm thì nhận bằng sớm  về.”
 
Cô gái trò chuyện với Tôn Biền là bạn  của cô, tên là Từ Hải Vi, là bạn học cùng lớp với hai  em Tôn Biền, nhà cô cũng chỉ cách nhà họ Tôn một khu nhà tập thể. Bố Từ Hải Vi là công nhân phân xưởng thiết  điện trong nhà máy điện,  cô chính là nhân viên bán hàng hôm qua  mời Tôn Biền ăn kem – dì Hứa.
 
Khi  nhà phúc lợi của nhà máy điện còn  xây xong, lúc cả nhà họ Tôn sống chen chúc chật chội trong một gian nhà ba mươi mấy mét vuông kiểu cũ  một phòng ngủ một phòng khách thì nhà Từ Hải Vi sống ở ngay tầng  nhà họ. Con cái của hai nhà cùng  học cùng tan học, mấy nhỏ con gái chơi với , mấy thằng con trai thì cùng  đánh , quan hệ hai nhà đều cực kì .
 
Vậy nên hôm nay đến trường nhận bằng  nghiệp, với nhiều năm hiểu , bọn họ chẳng cần hẹn , bạn Từ vẫn cứ  ở góc toà nhà chờ Tôn Biền. Hai chị em   vui vẻ dọc theo con đường nhựa quanh co. Con đường nhựa  cũng chính là ranh giới phân rõ khu nhà máy và khu nhà phúc lợi.
 
Một bên đường là nhà máy điện chiếm một nửa diện tích núi, nhà xưởng  bức tường cao bao lấy, bên ngoài tường quét sơn trắng,  tường đều  chữ đỏ thật to đủ loại biểu ngữ như: “Thực hiện tứ hoá, chấn hưng Trung Hoa”  là: “An  là nhờ luôn luôn cẩn thận, sự cố là từ sự lơ là sơ suất”.