Tôn Biền ban đầu   cô dọa cho hết hồn, trong lòng thầm :  trai ,   còn nhớ   từng  cái gì  ?
Năm đó   ở trong sân thể dục, cầm cuốn sách vật lý thâm cừu đại hận mà thề thốt rằng.
Đời  chỉ mong  bao giờ gặp  nó nữa, nhanh như  mà  quên  ?
Cho nên rốt cuộc là  xảy  chuyện gì?
Có lẽ là do sự khiếp sợ trong ánh mắt Tôn Biền quá rõ ràng.
Tôn Tuấn cầm quyển vật lý mà bản  khó khăn lắm mới lôi   từ  gầm giường nhỏ giọng 
“Ách, thầy bảo bọn   kiểm tra, tu sửa cần  hiểu về máy móc, mà  hiểu máy thì   rõ về điện, nên    thêm sách để  thể học nhanh một chút.”
Tôn Biền    thứ đường điện trong nhà máy của   khác   với mấy cái bản vẽ sơ đồ mạch điện trong sách vật lý của bọn họ.
  ánh mắt lấp lánh sáng ngời cùng với sự hiếu kì   thêm kiến thức của  cả.
Cô quả quyết mở cặp sách , lấy  một cuốn vở cùng với một hộp dụng cụ, hai  em tụm  bắt đầu phân tích.
Không cần  là vì lí do gì, chỉ cần  cô chịu học thì đều là chuyện .
Không  tự nhiên mà    hứng thú là  thầy giỏi nhất,  khi Tôn Biền lĩnh hội qua sự  đổi của  cả thì thấy những lời    sai chút nào.
Không tin thì  xem  cô bây giờ , mới     mấy hôm  bắt đầu chủ động học tập.
Lại còn là môn vật lý  đây vẫn luôn    đau đầu.
Ngày 9 tháng 8 là thứ 7, buổi chiều  nhà họ Tôn tan  về sớm, bởi vì bọn họ còn   đến thôn của nhà họ Điền để dự lễ cưới.
Dì út Thục Phân trong lời của  Tôn là con gái út của nhà ông Hai, gái lớn đến tuổi lập gia đình là một chuyện đáng mừng.
Đã  đây còn là gái già ở nhà, cô  lấy chồng thì ông bà ở nhà cũng coi như  yên lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-26.html.]
Cái thuật ngữ “gái già” cũng như “trai già” ở đây thật    mang hàm ý chê bai, đó chỉ đơn giản là một cái danh xưng và thường dùng cho con gái hoặc con trai út trong nhà.
Ví dụ như Tôn Ký của nhà họ Tôn,  chính là trai già của nhà bọn họ.
Vùng Đông Bắc  một câu  vui thế , trai út là con yêu của , trai già là cháu cưng của bà, chính là  đến cái .
Bởi vì  kêu  đến đón sớm, cho nên cả nhà họ Tôn đều tranh thủ trở về nhanh  khi tan .
Mẹ Tôn liên tục nhét đồ  trong một cái bao thật lớn, cái bao tải  là của  bà lúc  đem tới, em trai bà  dùng nó để đựng trái cây.
“Mẹ, rốt cuộc dì út bảo  mang cái gì về cho dì  ? Sao  đem theo nhiều đồ thế?”
Tôn Biền   cái bao tải  sắp hết chỗ chứa nhưng  cô vẫn  ngừng nhét đồ  thì  nhịn  mà lên tiếng hỏi.
“Nhiều đồ lắm, con nghĩ kết hôn đơn giản lắm ? Ô,  bây giờ còn  ở đây? Không    bảo các con nhanh   quần áo  ?”
Mẹ Tôn bận rộn đến đổ mồ hôi đầy đầu  thấy con gái vẫn còn đang mặc quần áo bình thường ở nhà thì lập tức hối cô   quần áo ngay.
Thời điểm Tôn Biền bước  nhà thì hai  em Tôn Tuấn và Tôn Ký   xong bước  ngoài.
Quần áo của Tôn Tuấn khá đơn giản, chính là bộ đồng phục mà    nhận lúc mới   trong nhà máy.
Thân hình cao gầy của Tôn Tuấn mặc lên bộ bộ đồng phục màu xanh da trời rộng thùng thình     vặn lắm, nhưng đây cũng   vấn đề gì lớn.
Bởi vì chỉ cần mặc bộ quần áo  lên,  ngoài    sẽ  ngay   là công nhân của nhà máy điện.
Lúc đó sẽ chỉ  ngưỡng mộ chứ  gì  ai quan tâm đến bộ quần áo     .
Trang phục của Tôn Ký cũng  giản dị, ở  mặc áo sơ mi ngắn tay,  mặc một chiếc quần màu xanh, chân mang một đôi giày vải kiểu dáng quân đội.
Mặc dù làn da  chút rám nắng, nhưng mặc  vẫn toát  một cảm giác trẻ trung khỏe khoắn.