“Vậy hôm nay   mặc thì ông nội  tức giận mà đánh   ?”
“Sao  thể, chỉ là như chị  lúc nãy, tham gia xong đám cưới của chị Thục Phân là họ sẽ  ngay, em đoán chắc rằng cháu đích tôn  mua sẵn vé xe thành phố , bất kể ông nội    tức giận  .”
Chị gái    xong, trong sân nhà ông chú Hai của Tôn Biền lập tức vang lên tiếng mắng chửi đầy giận dữ của ông lão: “Cái thằng  mày mặc cái quỷ gì   thế hả? Nam   nam nữa   nữ, còn  lập tức   đồ liền cho ông. Lại dám trả treo với ông nữa ,  tin là ông đánh gãy chân mày luôn ?”
Điền Trường Quý mấy giây  còn thần thái hiên ngang mà bước , bây giờ ở trong sân như con thỏ chạy vọt  ngoài, thò đầu trốn ở cổng  dám trở về.
Ở trong sân, ông ngoại của Tôn Biền nhanh chóng giật lấy cái gậy đang cháy  tay của  trai, ném qua một bên mà khuyên bảo: “Anh cả, đừng giận nữa,  gì  nhà .”
“ cũng   tức giận như , nhưng chú hãy  cái bộ dạng của thằng nhóc  ? Ma   ma quỷ   quỷ, thật để cho   mất mặt mà.”
“Được , coi như là vì để mừng cho ngày vui của Thục Phân, chúng  đừng so đo với bọn nhỏ nữa mà hãy mau  nhà  thôi.”
Ông ngoại Tôn Biền    kéo  trai  trong nhà, vị trưởng lão  xoay  trợn mắt  cháu nội mấy cái, cuối cùng cũng   gì nữa, chỉ để  cho đối phương một ánh mắt như biểu thị rằng về nhà mày c.h.ế.t với ông.
Chờ đến khi ông nội   nhà, lúc  Điền Trường Quý mới bước  trong sân, đến bục  lễ quà mà rút  2 tệ, chờ  ghi quà.
Trên bàn của bục  lễ quà  bày  một ít hạt dưa, kẹo đường cùng với các loại thuốc lá, khác với nhà  khác, nhà của ông chú Hai Tôn Biền cũng thật chịu chi tiền, t.h.u.ố.c lá chuẩn  cho khách   là dạng cuộn xoắn tự  gói mà là loại t.h.u.ố.c lá  xếp sẵn trong một chiếc hộp giấy cứng và chỉ cần mở hộp  là  thể đưa lên miệng hút.
Người phụ trách  lễ quà là bà ngoại của Tôn Biền, công việc  thường giao cho   chữ  nhất trong thôn, nét chữ của bà ngoại Tôn Biền  dễ , từ khi gả  thôn , công việc  lễ quà luôn  giao cho bà cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-44.html.]
Nhìn thấy Điền Trường Quý đang  phía  xếp hàng chờ ghi quà, bà ngoại    nhắc nhở  : “Trường Quý, ai  kết hôn thì  tính là độc hộ, cũng  cần  ghi lễ quà.”
Điền Trường Quý   thì nâng chiếc kính con cóc  mặt  lên  : “Cháu , đây là của chú Xuyên Trụ bảo cháu mang về giúp, những  khác đều  việc bận nên  thể về.”
Bà ngoại Điền   cũng   gì nữa, tiếp tục  đồ  tay , mà Điền Trường Quý  khi đưa tiền cũng lui  ngoài sân, dáng vẻ như  cách xa nhà một chút, tránh cho ông nội  thấy  xông lên đánh  .
Anh  chỉ   ngay, nhưng bác hai vẫn còn ở trong sân chờ uống rượu mừng, vé xe và vé xe lửa đều ở   ông ,   cũng  thể  gì khác hơn ngoài việc chờ đợi.
Chờ đợi ai đó thật sự là một việc vô cùng nhàm chán, Điền Trường Quý   ở bóng râm ngoài cửa để nghỉ ngơi một chút, nhưng thấy quần bó   chật, căn bản là  thể  xuống , nếu như căng thêm một chút nữa thì vị trí phía  đầu gối  thể sẽ  rách  ngay.
Thử nhiều  kết quả đều là như , Điền Trường Quý  còn biện pháp nào chỉ đành  dựa  tường mà đợi.
 lúc , đám khỉ con trốn  ngoài từ sân  cũng   , bọn trẻ liếc mắt thì  thấy   nào đó ăn mặc quái dị đang  dựa  tường.
So với những đứa trẻ khác, đám nhóc  còn  lòng hiếu kì lớn hơn, trong nháy mắt bọn chúng tiến đến mà mồm năm miệng mười hỏi.
“Anh là ai ? Sao  ăn mặc thế ?”
“Ô, là  Trường Quý, mặt  đang đeo kính con cóc  ? Còn   thì mặc quần ống loe đúng chứ?”
“Cái quần  mặc   ? Sao   vẻ như   dễ chịu nhỉ?”