Bài hát mà bà lão chọn mở tên là Quý phi say rượu, đây là tác phẩm tiêu biểu  nên tên tuổi của Mai .
Lúc  Tôn Biền  thích  hí kịch chút nào, cô cảm thấy những   sân khấu  miệng cứ í a í o  những lời khó hiểu.
 mà khi Mai  hát hí khúc thì mặc dù vẫn  những từ ngữ khó hiểu nhưng  vô cùng dễ , thật sự  đáng để pha một tách   từ từ thưởng thức.
Mà bà ngoại cô cũng chính là kiểu    cách hưởng thụ.
Bà ngoại Điền  một bộ ấm  cũ,  chế tạo từ loại đất sét chuyên  đồ gốm.
Cũng   là mặt hàng quý hiếm gì, chẳng qua cũng chỉ là một bộ ấm   thông thường.
 cũng  dùng  khá lâu, mấy chục năm qua đều dùng nó để pha nấu .
Giờ đây cho dù chỉ đổ nước nóng  mà   lá  ở trong thì chỉ cần ngâm nước trong ấm  một lúc là khi rót nước  cũng vẫn sẽ ngửi thấy thoang thoảng hương  trong nước.
Bà lão  giữ gìn bộ ấm    cẩn thận, dù là thường xuyên tiếp đãi khách ở nhà nhưng cũng  dùng tới nó bao giờ.
Cũng chỉ  những khi bà lão  hứng,  uống  trong lúc  hí khúc thì bà lão mới mở khóa chiếc hộp mà đem bộ ấm    dùng.
Sau khi pha  trong ấm xong, bà lão rót nước   từ trong ấm  đem những phần khác của bộ ấm   rửa sạch sẽ.
Tôn Biền ở một bên  bà ngoại pha , đối với  sống hai đời ở phương bắc chỉ uống qua  túi lọc như cô mà  thì việc xem  khác pha  là một chuyện   ý nghĩa.
Bộ ấm  mà bà lão dùng để pha   bình thường, cách nấu  cũng  giản đơn,  núi ngay  nhà họ Điền cũng  mọc lên vài cây  ở đấy.
Hàng năm  tiết Thanh Minh thì vạn vật trong thôn nhà họ Điền  bắt đầu như  hồi sinh.
Mà bà ngoại Điền cũng sẽ chọn một ngày thích hợp  cốc vũ để  hái mầm  nhô lên đầu tiên của cây  dại.
Sau đó đem về nhà dùng xẻng gỗ xào trong nồi sắt cho màu  xanh thẫm   đem  phơi, đó cũng chính là lá  mà bà ngoại đang dùng để nấu hiện giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-57.html.]
Tôn Biền   như thế nào là  ngon  dở, cô chỉ thấy cái lá   bà ngoài đem  xào nấu  uống thật là đắng.
 khi vị đắng  qua  sẽ lưu  một chút hậu ngọt và hương thơm .
Cũng chỉ vì mê thích cái hậu vị ngọt và hương  đó mà Tôn Biền vốn dĩ  thích uống  lúc   liên tục chủ động nâng ly uống .
“Bà ngoại,    mùi vị thật lạ.” Tôn Biền  khi uống qua  của bà ngoại nấu thì lên tiếng.
“Có mùi vị như thế nào?” Thấy cháu ngoại mới  mười mấy tuổi nhưng   thành dáng vẻ  lớn nghiêm túc nhận xét lá , bà ngoại Điền  nhịn   mà hỏi.
“Khó  lắm, chính là kiểu uống xong một hớp  sẽ mong  thưởng thức vị ngọt phía .”
Bà lão   thì  sửng sốt,  đó  rót thêm một ly cho cháu gái  hỏi: “Trà ngọt? Là ngọt như đường luôn ?”
“Không  ạ, nước    đắng  chát  mà so với đường  chứ.”
“Vậy bà lấy nước đường  cho ly nước   của cháu nhé?”
Tôn Biền   thì  ly     bà ngoại  một lúc,  đó lắc đầu tỏ ý  .
“Sao thế, nước đường sẽ ngọt hơn so với nước  mà?”
Tôn Biền cũng   tại , nhưng bây giờ cô chỉ  uống nước  chứ   uống nước đường.
Sau vài giây suy nghĩ thì cô trả lời  ngoại  một câu: “Ngọt quá thì uống ngán lắm ạ.”
Bà lão  thế thì cúi đầu  khẽ, ánh mắt  bất chợt trở nên mơ màng, tựa như đang nhớ  hình ảnh nào đó.
 vài giây  thì ánh mắt bà lão nhanh chóng trấn tỉnh , bà lão  vẻ mặt say mê của cháu gái, nhoẻn miệng  một tiếng   dậy bước xuống giường sưởi.