Lấy  một chùm chìa khóa từ trong túi áo, bà ngoại Điền lôi một chiếc hộp hương chương  từ trong tầng  chót của tủ quần áo.
Bà dùng chìa khóa nhét  ổ khóa đồng mà mở hộp lấy  một chiếc vòng trang sức đội đầu.
Đó là loại trang sức đội đầu dành cho phái nữ vô cùng xưa cũ,  bộ đều   từ sừng trâu và thiết kế thành hình bán nguyệt, nửa   mạ vàng và sử dụng kỹ thuật chạm rỗng khắc thành hình hạc và viền xung quanh, nửa phần  thì  thành hình răng lược.
Đó là hộp đồ cưới của bà ngoại Điền, thứ  từ lâu   ở trong nhà nhưng đây là  đầu tiên Tôn Biền thấy bà ngoại lấy đồ ở trong hộp .
Bà ngoại Điền cầm cái món đồ trang sức đội đầu   tới chỗ của cháu gái.
Sau đó tháo cái kẹp tóc hình bán nguyệt  đầu cô xuống   dùng lược gỗ chải tóc cho cô  lẩm bẩm : “Trong những đứa cháu của bà, chỉ  mỗi cháu là  hề  dáng vẻ của một đứa trẻ.
Trẻ con   đều thích ăn kẹo, giày mới và áo quần  đẽ, còn cháu thì  thích   bạn với bà già  mà  hí kịch,  sách  uống cả thứ  đắng như  nữa. 
Trong ba  em nhà cháu thì  cả cháu là  nhất, cuộc sống   nếu như  đầy đủ sung túc thì nhất định cũng sẽ  định, bởi vì nó  đủ và  ơn. 
Em trai cháu thì  là đứa thông minh nhất, tính tình cũng lanh lợi, tự do tự tại.
Cháu xem cái thôn  chắc chắn  thể nào cản bước  nó, thằng bé nhất định sẽ bay , thậm chí là bay  cao.
 cuối cùng vẫn sẽ rơi xuống hoặc là an  hạ cánh  ai .”
“Còn cháu, cháu  là đứa sáng suốt nhất,  như thuận theo tự nhiên, cũng  chạy theo đám đông.
Mọi  đều khen cháu ngoan ngoãn  lời, nhưng   đó là bởi vì chúng   đúng những thứ cháu  , để bảo vệ chủ kiến trong lòng .
Cháu cũng  thể chống  những  khác, bướng bỉnh như trâu  ai  thể  đổi . 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-58.html.]
Cháu  thể ham thích hậu vị ngọt nhỏ nhoi trong nước  đắng , cũng chính là hiểu  cuộc sống  bao giờ là dễ dàng.
Nhìn thấy cháu trưởng thành như , bà ngoại thực sự  vui.”
Tôn Biền  lời bà ngoại   cho  hổ vô cùng, bởi vì cô    bản   sáng suốt  gì.
Mà là do kiếp   ăn đủ thiệt thòi, giẫm  nhiều hố tự nhiên sẽ  cách tránh, cho nên cô  trân trọng cuộc sống hiện tại của .
Bà ngoại Điền  dứt lời thì cũng  chải tóc xong cho cháu gái.
Bà lão dùng vài cây ghim đeo bao da lên đầu Tôn Biền,  đó cẩn thận đội trang sức  đầu cô cho thật chắc chắn  : “Đời  vốn dĩ  gian khổ, đàn bà sống  càng  dễ dàng gì, mà đàn bà  chủ kiến là sống khổ nhất, cho nên nhớ  học cách đối xử tử tế với bản  một chút.”
Bà lão đội trang sức cho cháu xong cũng   gì thêm.
Chỉ   bàn  bên cạnh tiếp tục pha   hí khúc, còn Tôn Biền  đem trang sức đang đội  đầu cẩn thận tháo xuống, ngắm nghía một hồi  hỏi: “Bà ngoại, cái món đồ trang sức ...”
“Tặng cho cháu đấy, con gái lớn  thì   quần áo và trang sức  chứ,  cháu cũng thật là   ý tứ gì cả.”
Tôn Biền   thì  một tiếng, vuốt ve món đồ trong tay.
Càng xem  càng thích, lúc lật mặt trái để ngắm nghía thì bỗng phát hiện phía  cùng mặt trong của vòng đội  hình như  khắc hai chữ nhỏ.
Tôn Biền cúi xuống cẩn thận  một lúc lâu mới    hai chữ   phai mờ ,  lẽ là tên của một , là Duẫn Nhàn.