Buổi chiều là  thời gian Tôn Biền thích nhất, bởi vì cô sẽ  thể ăn những món  ướp lạnh từ trưa.
Vừa ăn trái cây thơm ngọt mát lạnh   hí khúc hoặc radio, nếu  thì là gối đầu lên đùi bà ngoại để  bà kể chuyện.
Đến tối thì căn phòng của hai ông bà lão Điền sẽ biến thành nơi tụ tập của bọn trẻ con trong thôn.
Tôn Biền cũng  thể cùng các chị em gái  xem kịch ti vi  tán gẫu.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, trong lòng Tôn Biền sẽ tràn đầy mong đợi mà  về phía cửa phòng.
Chỉ cần Đại Hoàng  xuất hiện thì cô sẽ từ từ chạy tới chỗ con mèo kiêu kì  mà kiên nhẫn gãi lông lấy lòng nó.
Chờ đến lúc hầu hạ con mèo  cho thoải mái thì cô sẽ  thể quang minh chính đại mà đắp chăn ôm mèo.
Ngay cả khi ôm một con mèo lông nhung sẽ khiến cho cô đổ mồ hôi nhễ nhại thì điều đó cũng  ngăn cản  việc Tôn Biền cưng nựng và vuốt ve chú mèo.
Một cuộc sống thoải mái   hí kịch và vuốt ve mèo,  đời  còn  chuyện gì hạnh phúc hơn  nữa chứ?
So với cuộc sống an nhàn của Tôn Biền thì em trai cô  sôi nổi hơn nhiều.
Hàng ngày trừ lúc ăn cơm  thì những lúc khác đều sẽ  thấy bóng dáng   cả, ngay cả khi đến giờ cơm.
Nếu như  ai đến gọi thì  cũng sẽ  đến ăn.
Tôn Biền cũng  thể hiểu nổi, ngoài trời nóng bức như   gì vui chứ?
Cái nắng nóng mùa hè    da em cô  đen  một chút, ba ngày qua  đều phơi   nắng như .
Khiến cho những khi trời tối   đèn Tôn Biền đều    quần áo mới  thể phán đoán chính xác  em  đang ở chỗ nào.
Tôn Ký về quê   thể phát huy triệt để khả năng phối hợp và lãnh đạo của .
Cậu chạy nhảy cùng với  , dùng mấy sợi dây kẽm uốn chúng thành những vòng tròn to bằng bánh xe.
Rồi  dùng lửa đốt lưỡi câu để treo chúng lên các vòng tròn, thế là một vài đạo cụ lăn vòng đơn sơ ở nông thôn   tạo thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-60.html.]
Tôn Ký nhờ  thứ đồ chơi mới    thể củng cố  vị trí “đại ca” trong nhóm.
Mỗi ngày  sẽ dẫn một đám nhóc cầm theo mấy cái vòng kẽm  đem  lăn khắp nơi trong thôn.
Bọn nhóc dư năng lượng , một chiếc vòng của bọn chúng một khi  lăn thì sẽ lăn mãi  dừng.
Có mười mấy  chạy theo những chiếc vòng kẽm đó  chạy  ngừng nghỉ liên tục vài giờ mới  thể dừng  vòng .
Điều  khiến cho Tôn Biền  khỏi khâm phục.
Hôm nay ông lão Điền   thành phố,  khi ăn điểm tâm xong.
Ông lão  chuẩn  xe  hỏi những  khác trong nhà    cùng  ,  là  cần mua đồ gì ở thành về .
Mợ Điền   thì nhanh chóng lấy nửa túi lương thực từ trong kho .
Để lên  xe mà : “Bố, Vĩnh Quý bên đó  dùng hết phiếu lương thực ,   bố  thành phố thì đem  lương thực  cho nó luôn nhé ạ.”
Ngày nay trường học cũng   nhà ăn nhằm để thuận tiện cho việc sinh hoạt của giáo viên và học sinh khi ở trường.
Học sinh ở đây đều mang hộ khẩu bên , bất kể là hộ khẩu nông thôn  thành phố.
Chỉ cần thi đậu  cấp ba thì đều sẽ   đãi ngộ của hộ khẩu thành phố.
Mỗi tháng nhà trường sẽ  27,5 cân phiếu lương thực dùng để phát trực tiếp cho các học sinh.
 đầu năm nay một tháng   tới 28 cân lương thực thì   mà đủ ăn.
Nhất là khi học sinh còn đang trong giai đoạn phát triển,  nhiều nam sinh  đến cuối tháng mà  dùng hết  phiếu lương thực của cả một tháng.
Học sinh   phiếu lương thực cũng   phát lương cho, nhà trường cũng  thể nào trơ mắt  học sinh mang bụng đói đến trường.
Vì  mà  đồng ý cho học sinh đem theo đồ ăn cá nhân.