Chẳng qua Lâm Nghiên Thu thiếu kinh nghiệm nên cũng nghĩ gì nhiều, nếu quản đường xa tới đây, thể đuổi họ trở về chứ?
Hơn nữa, tâm tư bây giờ của cô ở đây, cô bận rộn về xem mấy đứa nhỏ, ngày mai còn vội vàng tới bệnh viện, hai bên bên nào cũng là bảo bối lớn cả.
Còn nhà, cô từ xa thấy Đại Bảo và mấy đứa nhỏ khác đang chơi đùa, cả chúng dơ bẩn như khỉ bùn.
Cậu bé thấy Lâm Nghiên Thu, ngay lập tức ném móc sắt trong tay , đó vui vẻ chạy tới ôm lấy chân cô.
"Mẹ"
Đại Bảo ngửa đầu lên, đôi mắt sáng ngời .
Bình thường Lâm Nghiên Thu yêu thích sạch sẽ, tuy nhiên lúc cũng chê con trai, cô khom lưng xuống hung hăng hôn mạnh mặt bé, hỏi: "Nhị Bảo, Tam Bảo và Tiểu Bảo ?"
Đại Bảo : "Các em ở nhà Đại Vượng, con thích chơi với các em nên tự ... con Đại Vượng ba thương, thật ?"
Trước khi Lâm Nghiên Thu chuyện với các con, cô xoa đầu Đại Bảo, khẽ mỉm : "Không chuyện gì , vài ngày nữa ba thể về ." Nói xong, cô kéo bàn tay nhỏ bé của con trai lớn về nhà.
Mặc dù Lâm Nghiên Thu mới rời hai ngày, nhưng trong mắt mấy đầu củ cải thì hai ngày dài như hai thế kỷ, chúng dính chịu nổi, ngày mai cô .
Tiểu Bảo liền bĩu môi tới nỗi thể treo một cái bình đầu, bé lời nào mà thẳng đến trong góc nhà, úp mặt tường, đưa một bóng lưng nhỏ bé cô đơn cho xem.
Lâm Nghiên Thu buồn dáng nho nhỏ của con trai, cô xổm lưng tiểu thiếu gia , cho dù dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành thế nào cũng vô dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cuoc-song-tuoi-dep-sau-khi-xuyen/chuong-110.html.]
Không còn cách nào khác, cô chỉ thể đem Trình Gia Thuật dọa con trai: "Ba con nếu con lời thì ba sẽ về lấy ống nước đánh con đó."
Tiểu Bảo: "...
Có lẽ là do bé sợ hãi việc tắm nước lạnh hoặc gì đó, Tiểu Bảo suy nghĩ một chút do dự đầu , còn dáng vẻ giận dỗi nữa, : "Nghe lời, Tiểu Bảo lời mà.”
Lâm Nghiên Thu cố nén , cô cố gắng giữ bình tĩnh ừm một tiếng.
Buổi tối, tiên Lâm Nghiên Thu dỗ mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn lên giường ngủ, đó mới thoải mái tắm nước nóng.
Hai ngày nay ở bệnh viện chỗ tắm, tối còn ghế dài khiến cô ngủ chẳng ngon chút nào, nếu như về , với cái tính cách yếu ớt của cô thì chắc chắn cô sẽ chịu đựng như .
ai bảo Trình Gia Thuật vì việc công mà thương chứ, tham gia đợt cứu trợ thiên tai khiến lòng cô bất an nha.
Tắm rửa xong liền lau khô tóc, đó Lâm Nghiên Thu soạn mấy bộ quần áo sạch sẽ để túi xách mới lên giường ngủ đến hừng đông.
Sợ bọn nhỏ thức dậy sẽ lải nhải với nhõng nhẽo cho nên Lâm Nghiên Thu đợi chúng tỉnh mà rón rén qua nhà Lưu Tố Mai nhờ cô trông coi giùm, đó mới chạy tới điểm hẹn.
Lúc cô chạy tới cổng bộ đội thì thấy xe tải đang dừng ở ven đường, Lâm Nghiên Thu vội vàng chạy tới, ngượng ngùng : "Làm phiền đợi lâu ."
Cô lấy bánh trong túi đưa cho tài xế: "Sáng nay hàng xóm của mới xong, vẫn còn nóng đó ăn chút ."
Vốn dĩ tài xế chờ lâu nên khó chịu, nhưng tay hung đánh mặt , thể hổ gì khác, đưa tay nhận lấy khối bánh, trong lòng cũng ấm áp hơn.
Tới Kinh huyện, tài xế cố ý vòng một đoạn đường dừng xe ở gần bệnh viện, nở nụ : "Chị dâu nhỏ, chị qua con đường là tới bệnh viện, xa lắm , đoán chắc cũng chỉ vài phút thôi."