Phó Diệm Chu dịu dàng dỗ dành cô  vài câu: "Không , đồ của   tự quyết.
"Em cứ yên tâm về ."
Sau khi   ,  vẫn bình tĩnh ăn cơm của .
Mãi đến khi  ăn xong miếng cơm cuối cùng,  dậy định ,   mới đột nhiên lên tiếng: "Nguyệt Hoa, chúng   chuyện ."
11
 thờ ơ  xuống .
Anh  đắn đo : "Tiền bố em nợ,  thể từ từ trả  ?"
"Không thể."  thẳng thừng từ chối.
Chuyện ,   gì để thương lượng.
Tóm , nếu   chủ động đưa tiền thì thôi, nếu   cứ nhất quyết đòi  tiền,  sẽ lấy sổ nợ của bố  .
Dù  tiền    tay ,    giống như kiếp , lấy  lấp cái hố Chu Tuyết Tình, là điều  thể.
"Còn nữa, cô   suất mua nhà gì? Anh đưa suất mua nhà cho một  ngoài?
"Phó Diệm Chu,  coi  là gì?
"Chuyện quan trọng như ,    nên  với  một tiếng ?"
,  sai.
Suất mua nhà là của  , nhưng chuyện lớn như ,     hé răng nửa lời.
Thậm chí kiếp  còn trực tiếp lấy cả tiền lương của  đưa cho  , đủ thấy, trong lòng    thật sự còn  bằng cọng cỏ.
"Suất mua nhà chúng  bây giờ cũng  dùng đến, cho Tuyết Tình cũng chẳng .
"Cô  mang con sống ở nhà  đẻ ngày ngày  chị dâu hành hạ, em nhẫn tâm  ?
"Chỉ là một cái suất thôi mà, vốn dĩ   đồ của em, em  gì mà  tính toán?"
 gật đầu.
Được,    ?
Vậy cũng  sai: "Suất mua nhà đúng là   của ,   cho ai thì cho.
"Không liên quan đến ."
  dậy,    thêm một lời nào với   nữa.
 Phó Diệm Chu  : "Nợ của bố em, chúng   thể từ từ trả.
"Chuyện của Tuyết Tình  thể trì hoãn , em đưa tiền đây,  mang qua cho Tuyết Tình ."
Phó Diệm Chu chìa tay về phía ,  năng đầy vẻ đương nhiên.
12
   phòng, lấy hộp bánh trung thu .
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-em-gai-may-mua/chuong-4.html.]
Phó Diệm Chu tưởng   thỏa hiệp, nhưng mở nắp ,  thấy bên trong chỉ  một tập hóa đơn và một quyển sổ nợ: "Đây là cái gì?"
  hiệu bảo   xem  hãy .
Phó Diệm Chu từ lúc lật trang đầu tiên, sắc mặt     lắm.
Đến khi xem xong  bộ, sắc mặt   khó coi : "Em  ý gì?"
 lấy quyển sổ ghi chép  tất cả các khoản chi tiêu liên quan đến   - Phó Diệm Chu, lật đến trang cuối cùng.
"Những năm qua,  ăn,  dùng tổng cộng  tiêu của bố  hai nghìn tám trăm tệ."
Phó Diệm Chu hít sâu một : "Em đang đòi nợ  đấy ?"
 gật đầu: "Anh    cũng , tùy  nghĩ thế nào thôi.
"Tóm ,   đưa tiền cho Chu Tuyết Tình là  thể, theo ghi chép trong sổ nợ,  còn nợ  hơn hai trăm tệ."
Số lẻ vốn định bỏ qua,  cũng   bỏ nữa: "Chẳng lẽ   để bố  mất , còn    đ.â.m  lưng ?"
Phó Diệm Chu  thể tin nổi: "Em  sòng phẳng với  đến thế ?"
  nhạt, "Thân   cũng  minh bạch tiền nong chứ. Tiền bạc phân minh ái tình dứt khoát."
Lần , đến Phó Diệm Chu cũng  còn gì để :
"Nguyệt Hoa,   ngờ em  tính toán rõ ràng với  như , đám cưới tháng , em   tổ chức nữa ?"
Phó Diệm Chu  dám uy h.i.ế.p .
  kìm  mà mắt vẫn đỏ hoe.
Phó Diệm Chu  mặt bố  luôn  ngoan ngoãn, năng lực  việc  khi  nghiệp cũng  xuất sắc.
Hai năm  bố   bệnh nặng đột ngột, lo lắng    ai chăm sóc, liền nhờ     trông nom  nhiều hơn.
Chính là Phó Diệm Chu,  bố  yên tâm,   sẽ cưới .
Sẽ chăm sóc  cả đời.
Vốn dĩ tình cảm của  dành cho   cũng  từng thổ lộ, nếu   vì những lời   .
Nếu      cùng  trải qua những ngày tháng khó khăn  khi bố  mới mất,  cũng   hết lòng với    .
Vậy mà bây giờ,    vì Chu Tuyết Tình mà uy h.i.ế.p .
  lạnh,   thật sự nghĩ rằng    Phó Diệm Chu thì  sống nổi ?
"Nếu   hủy hôn,  đương nhiên cũng đồng ý."
Phó Diệm Chu dường như  ngờ   dứt khoát như , sững sờ mất một lúc.
Chưa đợi   phản ứng,  bỗng  khẩy: "Thật ,  thương cô  thì cũng  nhất thiết  mua nhà cho cô ."
"Dù  thì tiền bạc bây giờ chắc chắn  giúp  cô  ."