Tạ Quỳnh suy nghĩ rất lâu nên dẫn ai đi cùng, dù sao bây giờ cô vẫn đang làm việc, không thể để người khác biết cô đang tìm việc khác. Tìm bạn bè thì sợ bọn họ lỡ miệng nói ra, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, cô tìm đến chị dâu mình là Phương Ly. Phương Ly có tính cách cẩn trọng, xử lý mọi việc có chừng mực, rất phù hợp.
Nghĩ thông suốt, Tạ Quỳnh nói trước với Phương Ly, nhờ chị ấy vào Chủ nhật đi cùng. Phương Ly vui vẻ đồng ý.
Sáng Chủ nhật, Tạ Quỳnh ăn cơm xong thì đi tìm Phương Ly nhập hội trước. Hai người lên xe buýt, đi đến Xưởng may Trác Việt. Xe chạy thẳng về phía trước, dần dần rời xa khu trung tâm của mỏ dầu, đi được khoảng hơn nửa tiếng, hai người xuống xe ở vùng ngoại ô phía nam Tề Xuyên. Theo chỉ dẫn của Đinh Lăng Dao, hai cô đi về phía Nam thêm hơn một trăm mét nữa, cuối cùng cũng nhìn thấy cổng lớn của xưởng may Trác Việt.
Đây là một tòa nhà hai tầng hình chữ U, diện tích rất rộng, tấm biển lớn với bốn chữ "Trang Phục Trác Việt" treo cao ở chính giữa.
Phương Ly quét mắt nhìn một lượt, nhỏ giọng nói: "Trông hoành tráng thật đấy."
Tạ Quỳnh ừ một tiếng, tận mắt nhìn thấy cũng có chút ngạc nhiên.
Đinh Lăng Dao đứng ở cổng liên tục nhìn những người qua lại, thấy một chiếc xe buýt chạy qua thì đoán chắc là bọn cô đã đến, vội vàng đi tới nhiệt tình đón: "Tiểu Quỳnh, đến rồi à."
Tạ Quỳnh gật đầu, giới thiệu Phương Ly: "Đây là chị dâu của tôi, Phương Ly, cô cứ gọi chị ấy là cô giáo Phương là được."
Phương Ly thoải mái đưa tay ra chào cô ấy: "Chào cô, nghe nói cô làm việc ở cửa hàng vải, nhờ cô chiếu cố Tiểu Quỳnh nhà tôi nhiều."
Đinh Lăng Dao cũng đưa tay ra: "Cô giáo Phương, cô khách sáo quá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-han-the-kieu-phu/chuong-102.html.]
"Đến đây, đến đây, tôi giới thiệu cho hai người. Đây là Phó xưởng của Trang Phục Trác Việt, Phương Huệ Trân."
Tạ Quỳnh vừa rồi đã chú ý đến Phương Huệ Trân đứng cạnh Đinh Lăng Dao. Bà ta trông khoảng bốn mươi lăm tuổi, mặt vuông mũi cao, đôi mắt rất sáng, tóc búi gọn ra sau tai, để lộ vầng trán thanh tú. Hôm nay bà ta mặc một bộ vest kẻ caro màu xám đơn giản, gọn gàng, bên dưới là chân váy ngắn cùng bộ, đi giày da mũi nhọn gót thấp, trên cổ đeo một chuỗi ngọc trai lấp lánh, trông khí chất phi phàm, thời thượng và nổi bật.
Phương Huệ Trân lúc này cũng đang đánh giá Tạ Quỳnh. Cô gái trẻ trước mặt không lớn tuổi lắm, buộc tóc đuôi ngựa thấp, tóc đen mắt đen, đôi mắt to chớp chớp, mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, khí chất đơn thuần mộc mạc, toát lên vẻ thân thiện. Thông thường, kiểu người này dù đẹp đến đâu cũng dễ bị chìm nghỉm giữa đám đông, nhưng cô lại cao ráo, cực kỳ khó bị bỏ qua, là kiểu người dù không nói gì cũng đủ để gây ấn tượng sâu sắc.
Phương Huệ Trân có chút ngạc nhiên. Lần đầu tiên bà ta nhìn thấy những chiếc váy do Tạ Quỳnh may, đặc biệt là chiếc váy dài màu xanh lá ôm sát người, thiết kế táo bạo đến mức sánh ngang với Hồng Kông, Đài Loan và nước ngoài. Bà ta theo bản năng cho rằng đối phương là một người khó gần, tính cách quái gở ngông cuồng, có chút cô độc. Không ngờ khi gặp mặt thực tế, người thiết kế hai chiếc váy này lại là một cô gái ngoan hiền, xinh đẹp và có tướng phúc hậu.
Ngược lại, Phương Ly đi bên cạnh cô, tóc cắt ngắn, ánh mắt sắc sảo và thông minh hơn nhiều, giống như một người chuyên gia.
Phương Huệ Trân đã có tính toán trong lòng, gạt đi sự ngạc nhiên, lần lượt bắt tay với hai cô, giọng điệu ôn hòa nói: "Chào hai cô, chào mừng đến tham quan xưởng của chúng tôi. Tôi là Phương Huệ Trân, Phó xưởng của Trang Phục Trác Việt."
Tạ Quỳnh lịch sự mở lời: "Chào bà, tôi là Tạ Quỳnh."
Đinh Lăng Dao với tư cách là người giới thiệu, lúc này cũng là người thúc đẩy chính của buổi tham quan: "Giới thiệu xong rồi, vậy chúng ta vào thôi. Hôm nay cứ đi theo tôi, tôi là hướng dẫn viên, sẽ dẫn hai người tham quan sâu về Trang Phục Trác Việt."
Phương Huệ Trân đã muốn tuyển người, lại là vị trí quan trọng như vậy, nên đã điều tra sơ bộ về những bộ quần áo mà Tạ Quỳnh đã làm trong những năm qua. Thật lòng mà nói, bà ta vẫn rất ngạc nhiên khi thấy một tài năng thiết kế thời trang như vậy ở mỏ dầu Bình Nguyên, ít nhất là tốt hơn so với những nhà thiết kế mà bà ta đã mời từ các thành phố lớn về.
Bốn người dưới sự dẫn dắt của Đinh Lăng Dao đi vào bên trong. Phương Huệ Trân đi song song với Tạ Quỳnh, chủ động nói với cô: "Tôi đã xem những bộ quần áo cô làm cho Tiểu Đinh, rất thích thiết kế của cô. Tôi cảm thấy cô có một khí chất dung hòa, nói ra có thể hơi lạ, tổng thể mà nói thì thiết kế của cô không quá hàm súc và truyền thống như các nhà thiết kế thời trang thế hệ cũ, nhưng cũng không quá cá tính, mù quáng theo đuổi xu hướng quốc tế, khiến quần áo trở nên lộn xộn như các nhà thiết kế thời trang thế hệ mới."
Mỗi bước mỗi xa
"Nếu dùng lời lẽ thị trường hơn để tổng kết, thì thiết kế của cô rất dễ bán chạy, không có khuyết điểm lớn, không thể chê vào đâu được, có thể phục vụ nhiều đối tượng khách hàng. Đây là loại nhân tài thiết kế mà xưởng may mới nổi của chúng tôi đặc biệt cần."