[Thập Niên 80] Hãn Thê Kiều Phu - Chương 104
Cập nhật lúc: 2025-06-08 14:02:19
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phương Ly rõ ràng đã bị thuyết phục.
Phương Huệ Trân thấy tâm lý Tạ Quỳnh lúc này cũng đang d.a.o động lớn, khi yếu mềm thì rất thích hợp để dứt điểm ngay lập tức. Để tránh đêm dài lắm mộng, nhằm giữ chân nhân tài, hôm nay bà ta đã khen Tạ Quỳnh lên tận mây xanh, cả thái độ lẫn cách sắp xếp đều rất chu đáo. Một số lời khen chắc chắn là thật, nhưng với tư cách là một người làm chủ, bà ta cũng sợ Tạ Quỳnh thực sự tin những lời khen đó, sau khi về sẽ lợi dụng cơ hội để nâng giá trị bản thân, như vậy đối với bà ta sẽ là tổn thất.
Mỗi bước mỗi xa
Phương Huệ Trân lập tức cười tươi rói: "Ôi chao, không vội, thời gian còn sớm mà, chúng ta cứ lên văn phòng uống chút trà, nói chuyện về đãi ngộ."
"Văn phòng của tôi ở trên lầu, ngay cạnh bộ phận kỹ thuật, sau này đi làm có vấn đề gì cô cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào."
Tạ Quỳnh lúc này đã có chút động lòng, chủ động hỏi: "Bộ phận kỹ thuật hiện tại có bao nhiêu người ạ?"
Phương Huệ Trân dẫn bọn cô lên tầng hai, nhẹ giọng trả lời: "Bộ phận kỹ thuật à, bây giờ không nhiều người, tổng cộng chỉ có bốn người, hai người thiết kế thời trang, mỗi người một thợ rập và một thợ may mẫu."
Đẩy cửa văn phòng, Phương Huệ Trân cười nói: "Hôm nay Lão Tống không có ở đây, nếu không tôi chắc chắn sẽ để anh ấy nói chuyện với cô. Chính anh ấy là người đầu tiên phát hiện ra thiết kế của cô, sau đó giới thiệu cho tôi xem, chúng tôi xem xong đều rất thích."
Tạ Quỳnh nghe bà ta gọi Tống Đức Thu là Lão Tống, nhất thời không đoán được quan hệ giữa hai người là gì. Phương Huệ Trân nhận thấy sự nghi ngờ trong mắt hai người, chủ động bổ sung: "Tiểu Đinh chưa nói với hai cô sao? Xưởng trưởng Tống là chồng tôi."
Đinh Lăng Dao vội vàng nói: "Xin lỗi nhé, tôi quên mất."
Nhiệt huyết của Tạ Quỳnh lập tức nguội lạnh.
Bước vào văn phòng, Phương Huệ Trân mời mấy cô ngồi xuống: "Trà Long Tỉnh? Hai người có thích không?"
Tạ Quỳnh trả lời: "Thích ạ."
Hương trà thoang thoảng, trong hơi nước bốc lên, Phương Huệ Trân thành khẩn nói với Tạ Quỳnh: "Trác Việt của chúng tôi là một xưởng tư nhân, không thể sánh bằng doanh nghiệp nhà nước. Nhưng môi trường kinh doanh hiện tại cô cũng biết đấy, đã thoáng hơn rất nhiều so với trước đây. Trong tương lai, các doanh nghiệp tư nhân chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội."
"Chúng tôi dự định thành lập một thương hiệu riêng, bắt đầu từ Bình Châu, dần dà sẽ mở rộng ra toàn quốc, phấn đấu để mỗi thành phố đều có chi nhánh. Tương lai chắc chắn sẽ là tiền đồ vô lượng."
"Tất nhiên tôi cũng biết công việc của cô ở nhà máy khai thác dầu rất ổn định, đãi ngộ cũng rất tốt. Quyết định đến làm việc ở xưởng của chúng tôi có thể rất khó khăn, nhưng tôi đảm bảo cô đến Trác Việt của chúng tôi, đãi ngộ chắc chắn sẽ không tệ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-han-the-kieu-phu/chuong-104.html.]
Bà ta dừng lại một chút, như thể đã đưa ra một quyết định khó khăn: "Chúng tôi quyết định trả cô một trăm sáu mươi tám tệ mỗi tháng, mức cao nhất."
Tạ Quỳnh kiên quyết lắc đầu: "Thật lòng mà nói, mức lương này không thu hút được tôi."
Phương Huệ Trân không ngờ Tạ Quỳnh còn trẻ mà lại nói năng mạnh mẽ như vậy, bà ta nghiêm mặt nói: "Một trăm sáu mươi tám tệ là lương tháng của chủ nhiệm phân xưởng của chúng tôi. Hiện tại cô vẫn là một người mới, có thể nhận được mức lương này đã là kết quả của sự nỗ lực tranh đấu của tôi rồi. Nhìn ra cả nước, lương của một nhà thiết kế thời trang cao cấp cũng không cao như vậy. Nếu để những người khác trong bộ phận kỹ thuật biết được, e rằng bọn họ sẽ không đồng ý. Nhà thiết kế có lương cao nhất trong bộ phận kỹ thuật của chúng tôi mỗi tháng chỉ có chín mươi sáu tệ."
Một trăm sáu mươi tám tệ, trước đây khi Tạ Quỳnh còn nhận việc ngoài thỉnh thoảng cũng kiếm được, hoàn toàn không đủ để cô từ chức ở nhà máy khai thác dầu. Hơn nữa, bây giờ cô dần tỉnh táo lại, Phương Huệ Trân đã sẵn lòng trả cô mức lương cao như vậy, điều đó chứng tỏ giá trị của cô chắc chắn quan trọng hơn nhiều so với những gì bà ta đang nói.
Khái niệm "thương hiệu" khá thú vị, biết đâu sau này cô cũng có thể tự mình tạo ra một cái.
Hơn nữa, Tạ Quỳnh với tư cách là một nhà thiết kế thời trang, không thích lắm kiểu nhà xưởng do vợ chồng quản lý như thế này. Cô luôn cảm thấy sau này áp lực công việc chắc chắn sẽ rất lớn, hơn nữa rồi bọn họ cũng sẽ can thiệp vào thiết kế của cô, sẽ không được quá tự do.
Tạ Quỳnh thành thật nói: "Phó xưởng Phương, tôi rất cảm ơn bà đã mời tôi đến tham quan hôm nay, nhưng tôi đã cân nhắc kỹ lưỡng và vẫn cảm thấy nơi đây không phù hợp với tôi."
Phương Huệ Trân thực sự không muốn từ bỏ nhân tài này, nhưng để nâng lương nữa thì bà ta cũng rất khó xử, bà ta chống tay lên trán bất lực nói: "Được rồi, cô là một nhà đàm phán xuất sắc. Tôi có thể tăng thêm cho cô ba mươi tệ mỗi tháng, một trăm chín mươi tám tệ, vậy cô có bằng lòng ở lại không?"
Tạ Quỳnh vẫn lắc đầu.
Mức lương tháng cao như vậy, Đinh Lăng Dao không dám nghĩ tới, đứng một bên nghe, không kìm được chọt cô: "Đó là một trăm chín mươi tám tệ đó?"
Phương Ly dù vẫn giữ được vẻ bình tĩnh bề ngoài, nhưng trong lòng cũng kinh ngạc trước quyết định của Tạ Quỳnh. Nếu là chị ấy, chị ấy chắc chắn sẽ ở lại.
Phương Huệ Trân không định tăng lương nữa. Một nhà thiết kế nhỏ bé mà lại làm khó dễ trước mặt bà ta, có vẻ hơi coi thường bà ta. Bà ta phất tay nói: "Cô cứ về nghĩ lại đi, đừng vội vàng đưa ra quyết định như vậy."
Tạ Quỳnh vẻ mặt kiên định: "Không cần, tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ không đến đây làm việc."
Cô quyết định sẽ làm việc cho chính mình.
Phương Huệ Trân thẹn quá thành giận: "Cô gái trẻ, bước ra khỏi cánh cửa này, về sau cô đừng hối hận đấy."