[Thập Niên 80] Hãn Thê Kiều Phu - Chương 105
Cập nhật lúc: 2025-06-15 08:57:11
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dọa ai đấy, Tạ Quỳnh đâu phải người dễ bị dọa nạt, tính cách cô ương bướng như hòn đá, lập tức kiên định đáp: "Cờ đã hạ sẽ không hối hận, đạo lý này tôi vẫn hiểu."
"Hay cho cái miệng lanh lợi này, là tôi đã nhìn lầm cô rồi. Thật ra, tôi đã gặp quá nhiều người trẻ như cô, tự cho mình tài năng, kiêu ngạo tự phụ, hoàn toàn không hiểu quy tắc vận hành của xã hội, cứ phải đụng đầu vào tường chảy m.á.u mới chịu quay đầu lại."
Phương Huệ Trân hết kiên nhẫn, nghiến răng tức giận nói: "Không có sự trọng dụng của tôi, thiết kế của cô chẳng khác nào một đống giấy vụn, giỏi lắm thì làm vài bộ tặng bạn bè thôi. Đương nhiên, bọn họ vì nể mặt chắc chắn sẽ cười hì hì cảm ơn cô, sự tự tin thái quá của cô cũng từ đó mà ra phải không?"
Sắc mặt Đinh Lăng Dao hơi thay đổi.
Tạ Quỳnh cười lạnh: "Ha ha, giấy vụn. Chỉ riêng cái thái độ này của bà, Trác Việt của bà vĩnh viễn không thể tuyển được nhà thiết kế thời trang thực thụ, trong ngành may mặc chỉ có thể làm gia công cả đời, nhặt nhạnh miếng thừa của người khác."
Lời này chạm đúng chỗ đau của Phương Huệ Trân, bà ta không còn giữ được bình tĩnh nữa, tức giận đập bàn, chỉ vào Tạ Quỳnh mắng: "Thử nói thêm một câu nữa xem, tôi xé nát miệng cô ra."
"Đạo bất đồng bất tương vi mưu, xin cáo từ."
Tạ Quỳnh bỏ lại câu cuối cùng, quay người rời đi. Phương Ly thấy vậy đặt cốc trà xuống, vội vàng nói một câu tạm biệt rồi theo bước cô.
Cô vừa đi, Đinh Lăng Dao hoảng loạn, sợ bị liên lụy, thái độ càng thêm cung kính: "Chị Phương, có cần em khuyên cô ấy nữa không ạ?"
"Em sẽ nói chuyện với cô ấy nữa, tin rằng cô ấy nhất định sẽ thay đổi ý định."
"Không cần, con nhỏ không biết trời cao đất rộng, bản lĩnh chẳng bao nhiêu mà kiêu ngạo thì đủ lắm rồi."
Phương Huệ Trân chợt cảm thấy thất thố, vỗ vỗ quần áo ngồi xuống. Kể từ khi làm phó xưởng, đã nhiều năm không có ai dám giở mặt với bà ta. Bà ta gõ từng ngón tay lên mặt bàn, kìm nén cơn giận: "Bây giờ cho dù cô ta có cầu xin tôi muốn đến làm việc, tôi cũng sẽ không nhận cô ta nữa. Cứ đợi đi, tôi nhất định sẽ tìm được nhà thiết kế thời trang lợi hại hơn cô ta!"
Đinh Lăng Dao không dám nói gì, cẩn thận cười hùa theo.
Tạ Quỳnh và Phương Ly quay về theo lộ trình cũ, hai người đứng bên đường chờ xe buýt. Phương Ly thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn sắc mặt cô. Chị ấy thật sự không hiểu tại sao Tạ Quỳnh lại từ chối. Một trăm chín mươi tám tệ, ngay cả chị ấy có thể làm phó hiệu trưởng trường cũng e rằng khó mà nhận được mức lương cao như vậy. Với số tiền lương đó, nhịn một chút tính khí nóng nảy của cấp trên cũng không phải là không thể.
Suy đi nghĩ lại, Phương Ly cuối cùng cũng không kìm nén được sự tò mò trong lòng, lên tiếng hỏi: "Tiểu Quỳnh, Trang Phục Trác Việt có gì không ổn sao? Sao lúc đầu em không suy nghĩ gì nhiều đã từ chối rồi?"
Lúc này, trong đầu Tạ Quỳnh đang hình thành một kế hoạch táo bạo, nhưng cô không muốn nói với Phương Ly ngay bây giờ. Cô cũng không muốn giấu chị ấy, giải thích một nửa: "Chuyện này chỉ liên quan một chút đến Trác Việt thôi. Em không thích lắm mô hình kinh doanh kiểu vợ chồng, cũng ghét phó xưởng kia. Bà ta hoàn toàn không tôn trọng nhà thiết kế một chút nào, em luôn cảm thấy sau này sẽ có nhiều chuyện phiền phức. Đương nhiên, chủ yếu là em tự mình nghĩ thông suốt rồi, sau này sẽ không làm việc cho người khác nữa, chỉ làm việc cho chính mình mà thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-han-the-kieu-phu/chuong-105.html.]
Phương Ly nghĩ cô nói là tự mở tiệm may quần áo. Chị ấy thầm nghĩ công việc như vậy quả thực sẽ tự do hơn rất nhiều, nhưng phải nói rằng, cùng với sự phát triển của thị trường, sau này người đến tiệm may chắc chắn sẽ ngày càng ít đi.
Chị ấy không đành lòng đả kích em dâu, uyển chuyển nói: "Nhưng lương tháng của bọn họ đưa thật sự rất cao, từ bỏ như vậy tiếc quá."
Tạ Quỳnh cười thần bí: "Không tiếc đâu, chuyến này cũng coi như không uổng phí."
Mỗi bước mỗi xa
Phương Ly thở dài, chỉ nghĩ cô ấy vô tâm vô phế quen rồi, không hỏi thêm nữa.
Xe buýt đến, hai người lên xe. Sau khi đến khu đô thị Việt Hồng, hai cô tìm một quán để ăn trưa. Tạ Quỳnh chủ động trả tiền. Ăn xong, hai cô lại quay lại trạm xe buýt chờ xe. Khác điểm đến, lần này chuyến xe buýt phải chờ cũng khác.
Xe buýt của Phương Ly đến trước. Chị ấy lên xe, vẫy tay chào tạm biệt Tạ Quỳnh.
Một lúc sau, xe số sáu mà Tạ Quỳnh cần đi cũng đến. Cô tìm một chỗ trống ngồi xuống, nhìn người qua lại trên đường qua cửa sổ, theo thói quen quan sát những bộ quần áo bọn họ đang mặc.
Chuyến đi đến xưởng may Trác Việt đã mang đến cho Tạ Quỳnh một góc nhìn hoàn toàn mới, đồng thời cũng giúp cô nhận thức rõ hơn giá trị của những bản thiết kế của mình. Trong đó, điều khiến cô quan tâm nhất chính là hai chữ "thương hiệu". Phương Huệ Trân không nói rõ thương hiệu cụ thể là gì, nhưng Tạ Quỳnh nghĩ, thương hiệu này vừa đại diện cho tên của nhà sản xuất, đồng thời có lẽ cũng chứa đựng giá trị tiềm ẩn phía sau. Giống như bây giờ, khi nhắc đến xe đạp, người ta sẽ nghĩ ngay đến các thương hiệu nổi tiếng như Phượng Hoàng, Vĩnh Cửu và Phi Yến; khi nhắc đến đài phát thanh thì là nhãn hiệu Đèn Đỏ; còn khi nhắc đến máy may thì là nhãn hiệu Con Ong. Đây là một loại tài sản vô hình.
Vậy thì, liệu một ngày nào đó, cô có thể đưa thương hiệu của mình trở nên nổi tiếng, đi sâu vào lòng người không?
Tạ Quỳnh vừa nghĩ đã thấy phấn khích, cô suy nghĩ cách thực hiện, kế hoạch trong đầu cũng ngày càng rõ ràng hơn, suýt nữa thì lỡ lời nhắc nhở của người bán vé, quay đầu nhìn thấy cảnh đường phố quen thuộc thì vội vàng xuống xe.
Buổi chiều, Triệu Mẫn Trinh đang ngủ trưa trong phòng ngủ, Triệu Duy Thành làm việc ở phòng khách. Nghe tiếng mở cửa, anh đóng bút lại: "Em về rồi à? Nhà xưởng thế nào? Đáng đi không?"
"Vị trí nhà xưởng hơi xa một chút, nhưng diện tích khá lớn, riêng kho hàng đã hơn bốn trăm mét vuông rồi, nhìn chung cũng không tệ. Phó xưởng nói trả em một trăm chín mươi tám tệ một tháng, nhưng em không đồng ý, vì tính cách bà ta thật sự quá tệ!"
Tạ Quỳnh nghĩ đến vẻ mặt của Phương Huệ Trân, cơn giận khó khăn lắm mới dập tắt lại bùng lên: "Bà ta đúng là hai mặt, vừa nghe em không đến làm việc là liền thay đổi sắc mặt, chèn ép em đủ thứ, nói thiết kế của em là giấy vụn. Kiêu ngạo gì chứ, khinh thường nhà thiết kế phải không? Cứ chờ đấy, sau này em nhất định sẽ đánh bại hết bọn họ."
"Uống ngụm nước cho nguôi giận đi."
Triệu Duy Thành vội vàng rót cho cô một cốc nước, đùa cợt: "Em đánh bại họ bằng cách nào? Chẳng lẽ dùng bạo lực trực tiếp sao?"
Tạ Quỳnh lập tức nguôi giận, vung tay nhẹ nhàng đ.ấ.m anh một quyền, sẵng giọng: "Đáng ghét, anh cũng trêu tức em."