Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

[Thập Niên 80] Hãn Thê Kiều Phu - Chương 107

Cập nhật lúc: 2025-06-15 08:58:23
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dù Trang Phục Trác Việt không phải là xí nghiệp quốc doanh, nhưng mỗi tháng đều trả lương cao, tính ra một năm kiếm được thêm hai trăm bốn mươi đồng, hơn nữa Đinh Lăng Dao đến đó là làm trưởng phòng, dù sao cũng là một lãnh đạo nhỏ, không như ở tiệm vải chỉ có thể làm nhân viên quầy bình thường, lại khó thăng tiến. Có thể đến đó làm, nhiều nhân viên ở tiệm vải, bao gồm cả Hà Hỉ Chi, đều thầm ghen tị: “Cô ấy thật may mắn, có thể được xưởng trưởng Tống tuyển dụng.”

Tạ Quỳnh trên đường đến đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, điều này cũng nằm trong số đó. Hôm qua, khi Đinh Lăng Dao giới thiệu về xưởng may Trang phục Trác Việt, cô đã phát hiện cô ấy dường như đặc biệt hiểu rõ bố cục của Trang phục Trác Việt, hoàn toàn không giống như công sức tìm hiểu tạm thời.

Chỉ là Tạ Quỳnh lúc đầu không nghĩ quá nhiều, còn cho rằng Phương Huệ Trân để lôi kéo cô đi làm đã cho Đinh Lăng Dao chút lợi lộc, nên cô ấy mới nhiệt tình như vậy.

Hà Hỉ Chi lười biếng hỏi cô: "Hôm nay cô có muốn mua gì không?"

Đã đến rồi, Tạ Quỳnh vừa lúc cũng muốn định ra kế hoạch bán hàng trang phục nữ mùa hè trước Tết, chuẩn bị làm mẫu trước để xem hiệu quả. Cô sảng khoái mua sáu cuộn vải cotton dài 20 mét, ôm lên, từ từ đi xuống lầu, dùng vải buộc chặt vào yên sau xe.

Để ở chỗ đậu xe sợ bị trộm, Tạ Quỳnh nghĩ nghĩ, vẫn là mang vải vào văn phòng. Tôn Liên Thải giật mình: "Cô mua nhiều vải vậy sao?"

Tạ Quỳnh giờ đây tài nói dối càng lúc càng giỏi: "Sắp đến Tết rồi, làm vài bộ quần áo cho người nhà."

Tô Đại Hải chen lời: "Kế toán Tạ còn biết tự mình làm quần áo sao? Hay thật."

Tạ Quỳnh khiêm tốn nói: "Trình độ bình thường thôi."

Tôn Liên Thải lập tức nói: "Tôi cũng biết, trước đây từng học mẹ tôi một thời gian."

Mỗi bước mỗi xa

Tô Đại Hải không tiếp lời, quay người làm việc của mình.

Tôn Liên Thải đỏ mặt, nhìn Tô Đại Hải với ánh mắt oán trách. Trước đây cô ta nói chuyện, Tô Đại Hải chưa bao giờ để lời nói rơi xuống đất, hôm nay lại sao thế này?

Tạ Quỳnh nhìn hai người tương tác, trong lòng vừa thấy khó hiểu vừa thấy đáng lẽ ra đã nên như vậy từ lâu. Hai thầy trò này ngày nào cũng lén lút đưa tình dưới mắt cô, nói là xin chỉ giáo vấn đề, nhưng thực chất là mượn cớ để tán tỉnh. Hai người cũng thông minh, trong lòng đều rõ, đều không muốn mất công việc này, biết điều gì nên làm và điều gì không nên làm. Những lời nói, hành động của bọn họ, đều có thể giải thích bằng câu "quan hệ thầy trò tốt".

Trong nhà máy khai thác dầu, nhiều vị trí đều là người cũ dẫn dắt người mới, khá coi trọng quan hệ thầy trò. Học trò đối xử tốt với thầy một chút cũng là bình thường, không có gì đáng trách. Vì vậy, Tạ Quỳnh căn bản không thể nói gì, cùng lắm là khi thực sự không thể chịu đựng được nữa thì mỉa mai vài câu.

Tôn Liên Thải bên này cũng không hiểu tại sao Tô Đại Hải đột nhiên lại lạnh nhạt như vậy, trái với thường ngày hôm nay một câu hỏi cũng không hỏi cô ta. Cô ta đứng ngồi không yên, trong giờ làm việc thường xuyên nhìn ra cửa, khiến Cát Tiểu Bình cũng không nhịn được mà chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói vài câu.

Tôn Liên Thải là người nhạy cảm, thêm vào đó vốn đã chột dạ, lập tức chỉnh đốn thái độ, không dám nhìn Tô Đại Hải nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-han-the-kieu-phu/chuong-107.html.]

Thời tiết ngày càng lạnh, giờ tan ca của nhà máy khai thác dầu cũng đổi sang năm giờ rưỡi chiều. Trên đường đi, Tạ Quỳnh chứng kiến quá trình trời từ sáng chuyển tối, khi về đến nhà trời đã tối đen. Vừa mở cửa, Triệu Mẫn Trinh liền lồm cồm bò về phía cô, miệng a a kêu loạn. Tô Vĩnh Hồng đi theo sau, cười nói: "Xuân Vũ nghe tiếng bước chân, có lẽ biết mẹ sắp về, lập tức bò đến đây."

"Ôi chao, đến đón mẹ à? Ngoan quá."

Trong lúc Tạ Quỳnh treo túi, Triệu Mẫn Trinh đã nắm lấy ống quần cô. Cô ngồi xổm xuống bế con gái lên, nói với Tô Vĩnh Hồng: " Tô, cũng mau tan ca đi, bên ngoài trời tối rồi."

Tô Vĩnh Hồng "ấy" một tiếng, quay người đi lấy túi của mình. Triệu Mẫn Trinh ở tháng tuổi này rất thích quấn quýt người quen. Thấy mẹ về, dì lại sắp đi, con bé liền vươn một tay muốn bế mình, miệng líu lo nói gì đó.

Tạ Quỳnh xoa đầu nàng, an ủi: " Tô ngày mai còn đến, nghe lời, nói tạm biệt ."

Tô Vĩnh Hồng làm động tác cầm thìa ăn cơm, nhẹ nhàng giải thích: "Xuân Vũ à, phải về nhà ăn cơm, ngày mai đến thăm con được không?"

Triệu Mẫn Trinh tưởng ấy chuẩn bị cho mình ăn dặm, liền há miệng thật lớn, chọc Tạ Quỳnh và Tô Vĩnh Hồng đều bật cười. Tô Vĩnh Hồng lấy một món đồ chơi mà Triệu Mẫn Trinh thích, nhỏ giọng nói với Tạ Quỳnh: "Không sao, cô cứ trêu Xuân Vũ chơi, tôi sẽ lén lút chuồn đi."

Đồ chơi vừa vào tay, lợi dụng lúc Triệu Mẫn Trinh bị chuyển hướng chú ý, Tô Vĩnh Hồng nhân cơ hội này rón rén bước ra khỏi cửa.

Mặc dù trong lòng Tạ Quỳnh có chút ghen tị, nhưng cũng không còn cách nào khác. Vượt qua những tháng đầu khó khăn, Triệu Mẫn Trinh đã hơn bảy tháng, giờ đây ban đêm cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc trọn vẹn. Thời gian sinh hoạt của con bé gần như đồng bộ với vợ chồng bọn cô. Ban ngày, lúc con bé hoạt bát nhất đều do Tô Vĩnh Hồng chăm sóc. Buổi tối bọn cô về, chỉ ở cùng được vài tiếng là đã dỗ con bé ngủ rồi. Triệu Mẫn Trinh quấn quýt ấy quá là bình thường.

Tạ Quỳnh qua gần nửa năm quan sát, xác định Tô Vĩnh Hồng thực sự là người rất tốt. Vốn cô chỉ định để Tô Vĩnh Hồng chăm sóc đến khi Triệu Mẫn Trinh một tuổi, giờ đây lại có chút do dự không biết có nên để ấy chăm sóc thêm hai năm nữa hay không. Năm sau cô bận rộn với việc kinh doanh trang phục, Triệu Duy Thành bên kia sau Tết cũng sẽ bắt đầu khai thác, thường xuyên phải chạy đến các căn cứ. Tính ra cả hai đều bận rộn, một tuổi đã gửi nhà trẻ thì Tạ Quỳnh với tư cách một người mẹ thực sự không đành lòng. Con người kiếm tiền để làm gì, thà thiệt thòi mọi thứ chứ không thể để con gái thiệt thòi. Dù thế nào đi nữa, cô vẫn muốn về nhà là có thể nhìn thấy nụ cười của Tiểu Xuân Vũ.

Tạ Quỳnh nghĩ vậy, trong bữa tối liền nói với Triệu Duy Thành: "Anh thấy sao?"

Triệu Duy Thành phụ họa: "Được thôi, gần đây anh cũng đang nghĩ vấn đề này, hãy hỏi ý kiến của Tô một chút đi. Xem ấy có muốn không, nếu được anh mong ấy có thể chăm sóc Xuân Vũ đến ba tuổi."

Nhà máy khai thác dầu mà Tạ Quỳnh làm việc ở gần nhà, mỗi tối cô đều về sớm hơn Triệu Duy Thành. Cô nhẹ nhàng nói: "Vậy ngày mai em sẽ tìm cơ hội hỏi ấy."

Triệu Mẫn Trinh bé nhỏ ngồi trong ghế ăn dặm của mình, dùng những chiếc răng sữa mới nhú ra mà mút bánh gạo một cách nghiêm túc. Răng của cô bé còn nhỏ, mới nhú ra khỏi lợi, bánh gạo gần như được hòa tan bằng nước bọt rồi nuốt vào bụng.

Để rèn thói quen sau này có thể cùng ngồi ăn cơm, từ khi con gái được bảy tháng Tạ Quỳnh đã để con gái ngồi trước bàn ăn cùng với bọn cô. Một chiếc bánh gạo hoặc bánh quy có thể ăn rất lâu, một mặt để Triệu Mẫn Trinh quan sát cách bọn cô ăn uống, tiện cho việc học hỏi sau này, mặt khác cũng có thể trông chừng con bé để tránh xảy ra bất trắc.

Khó khăn lắm mới biết bò, Triệu Mẫn Trinh không kìm nén được sự tò mò của mình, nóng lòng dùng bốn chi khám phá ngôi nhà này. Mọi thứ trong mắt cô bé đều rất kỳ diệu, đừng thấy người nhỏ, bốn chi chạy nhanh, một giây cũng không thể lơ là, chỉ cần lơ đãng một chút, liền không biết bò đến đâu rồi.

Hơn nữa Tạ Quỳnh phát hiện trẻ con đôi khi cũng thích ngẩn người, sở thích cũng rất cố định, thường một món đồ chơi có thể chơi vài ngày, thậm chí có những thứ trong mắt người lớn căn bản không phải đồ chơi, con bé cũng có thể chơi rất lâu.

Loading...