Triệu Duy Thành nhíu mày thật sâu, giọng hài lòng với bà, “Không việc gì thì đừng xa thế, tưởng còn trẻ lắm ? Đừng mãi chịu già, đến lúc mệt mỏi sinh bệnh thì khổ nhất vẫn là , đây còn kêu đau chân, chẳng bác sĩ bảo nghỉ ngơi nhiều hơn, ít lao động chân tay hơn đấy ?”
Trình Hiến Anh tức thì mặt mày lập tức vui, “Lái xe ba bánh cũng gọi là lao động nặng ? Hồi trẻ chuyển gạch cả một ngày cũng vấn đề gì.”
“Ranh con, trai mày ở nhà thì đến lượt mày quản hả.”
Triệu Duy Thành cũng sợ, “Sao con thể quản chứ? Con là con trai của , trai và chị gái đều ở đây, nếu con quản thì ai quản? Đến khi bệnh cũng do con đưa bệnh viện ?”
Trình Hiến Anh tức giận đầu , “Được , mày ghét bỏ già dùng nữa đúng ? Vậy , để tự bệnh viện.”
“Mẹ ít dùng chiêu , con ý đó, con đang cái thì đừng lôi cái khác .”
Triệu Duy Thành bổ sung: “Nếu lời, con sẽ tìm thím Trương, để thím đầu gối của , con xem thím dám đưa lung tung nữa .”
Trình Hiến Anh lúc còn trẻ quen chạy nhảy, còn hoang dã hơn cả đàn ông, ai đến tuổi trung niên mang đầy bệnh tật. Năm ngoái bà phẫu thuật đục thủy tinh thể, năm nay gặp vấn đề ở đầu gối, bà cũng ở nhà nghỉ ngơi, nhưng yên , chỉ cần thời gian là ngoài, thấy con trai chuẩn với mấy chị em bạn già của , mặt giận đến đỏ bừng lên.
Vừa Tạ Quỳnh vẫn gì, chồng của cô da mặt mỏng, lòng tự trọng cao, con trai vài câu khiến bà tức giận như , nếu cô chen thì tình hình chỉ càng tồi tệ hơn.
Cuộc cãi vã kết thúc, cô kéo tay áo Triệu Duy Thành, mới lên tiếng: “Mẹ, nước sôi , tắm .”
Trình Hiến Anh xụ mặt rời .
Triệu Duy Thành thở phào một , về phía Tạ Quỳnh, “Chúng cũng về ngủ thôi.”
Ban đêm, hai vợ chồng giường, Tạ Quỳnh dựa lòng , thấy buồn ngủ, mắt chớp chớp, “Hôm nay , vẻ tức giận.”
“Chắc chắn sẽ tức giận mà, mang thù.”
Triệu Duy Thành bất đắc dĩ , “Chờ , cãi chắc chắn sẽ lôi những lời của mắng .”
Mỗi bước mỗi xa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-han-the-kieu-phu/chuong-5.html.]
“Được , dù cãi với , còn em dám cãi.”
“Em là đúng, lúc cãi em thì càng tức, đến lúc đó sẽ bảo chúng cùng giáo dục .”
Triệu Duy Thành nhỏ giọng : “Trước đây em thấy chị dâu cả cãi với thành cái gì , nhà chúng chỉ chị gái của thì mới tức.”
Triệu Duy Thành là con út, còn trai và chị gái. Anh trai Triệu Duy Nghị việc ở khoa thiết , chị dâu Phương Ly là giáo viên ở trường tiểu học mỏ dầu. Mặc dù tiếp xúc nhiều, trong ấn tượng của Tạ Quỳnh, hai vợ chồng tính cách hòa nhã, đối xử với cô cũng , Tạ Quỳnh thể tưởng tượng nổi bọn họ cãi , “Vì ?”
Triệu Duy Thành giấu giếm, hết với cô: “Em hỏi nguyên nhân cãi ? Vậy thì nhiều lắm, tiên hai ăn uống hợp, nấu ăn nhiều dầu mỡ, chị dâu cả thì thích ăn nhạt, vì chuyện mà cãi khá lâu. Sau đó, khi Thụy Kỳ đời, đứa trẻ ngủ ngày thức đêm, ban ngày thì ngủ, ban đêm thì quấy , lúc đó tri của khắp nơi mua sắm thiết , ở nhà, và chị dâu cả chăm trẻ, hành ít, gần như ngày nào cũng cãi .”
Tạ Quỳnh tự nhiên nghĩ đến , nắm lấy cằm của hỏi: “Vậy năm thăm dò ngoài trời thường xuyên như năm nay ?”
“Em chăm sóc, đứa trẻ sinh thể để em nuôi.”
“Năm sẽ nữa, bây giờ mỏ dầu đang trong giai đoạn định, tương lai chủ yếu là kiểm tra kỹ lưỡng các khu vực cũ và thăm dò ngoại vi là chính, cần hiệu suất, chỉ cần chất lượng.”
Triệu Duy Thành đưa tay xoa bụng cô, từng chữ từng câu chậm rãi, vợ chồng mới cưới chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, mỗi trở về đều lâu, “Anh cho em , thăm dò ngoài trời nguy hiểm, hai hôm đội bọn thăm dò khu vực Hoài Lĩnh, chỗ đó em cũng , đều cho rằng là vùng tiềm năng dầu, nhưng địa hình thì khá phức tạp, một cấu trúc nhỏ và đứt gãy vẫn điều tra rõ, khoan 8 giếng chỉ 2 giếng dầu, năm nay bọn giao nhiệm vụ thu thập dữ liệu ba chiều. Chiều hôm qua ngang qua một con sông nhỏ, con sông hẹp, nước cũng nông, là cỏ, ban đầu bọn định vòng qua, nhưng Lâm Thành Sơn cần vòng, nước nông rơi xuống sông cũng c.h.ế.t , nhảy qua thể tiết kiệm sức lực.”
“Mọi nghĩ thử xem, nhảy qua , đến lượt thì nghĩ tìm chỗ gần để nhảy, chuẩn tiến thêm một bước, thì thấy trong bụi cỏ hình như cái gì kỳ lạ, còn tưởng ai đó thả phân ở đấy, kỹ thì ôi má ơi, là một con rắn cuộn , sợ đến mức kêu rắn rắn, nhanh chóng chạy mất.”
“Suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa thôi, chân định dẫm lên con rắn đó .”
Tạ Quỳnh chọc , “Rồi đó thì ?”
Triệu Duy Thành cho tới bây giờ nghĩ vẫn còn sợ hãi, thở dài, “Lúc chắc chắn ai dám nhảy nữa, đều thành thành thật thật đường vòng.”
“Quá căng thẳng, cũng rõ đó là rắn gì, độc .”
Tạ Quỳnh chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, ngáp một cái, “Đi thăm dò ngoài trời vẫn cẩn thận.”
Triệu Duy Thành còn thêm, nhưng thấy vợ từ lúc nào nhắm mắt ngủ, chỉnh chăn cho Tạ Quỳnh, cũng chậm rãi tiến mộng .