Mười phút , hơn chục la liệt đất, dậy nổi. Kẻ thì tay trật khớp, thì chân bong gân, khuôn mặt ai nấy đều sưng vù như đầu heo, một ai thoát khỏi.
Ông Chu thấy họ còn trẻ, nhịn lên tiếng: "Còn trẻ mà chịu học hành, kiếm việc t.ử tế, tay sai cho khác, đường côn đồ! Hôm nay các cháu gặp chúng lương thiện, bằng đưa đồn công an, lưu án tích, xem tương lai còn gì nữa?"
Chu Thừa Lỗi đ.á.n.h xong là thôi, chẳng buồn giáo huấn họ. Tuổi trẻ ai chẳng lúc dại khờ? Lứa tuổi dạy cũng vô ích!
Anh bước đến bên Giang Hạ.
"Chồng em đ.á.n.h đ.ấ.m giỏi quá!" Giang Hạ yên xe đạp, nở nụ nhẹ, đôi mắt cũng ánh lên niềm vui.
Chu Thừa Lỗi đối diện với ánh mắt , lòng chợt xao động như con chuồn chuồn khẽ chấm mặt nước hồ. Anh nhịn xoa đầu cô: "Vợ cũng kém."
Anh cô chút võ tự vệ, lẽ là do bố cô dạy.
Giang Hạ bật vì tiếng "vợ ": "Em chỉ mỗi chiêu đó thôi."
"Anh sẽ dạy em những chiêu khác ." Thể chất cô quá yếu, dễ ốm sốt nên Chu Thừa Lỗi quyết định mỗi sáng tập thể d.ụ.c sẽ dẫn cô cùng .
Một tay nắm tay lái, tay ôm vai cô, dặn Giang Hạ vững nhẹ nhàng đá chân đạp lên, đẩy xe . Anh vươn đôi chân dài, lên yên xe, với ông Chu: "Bố, về nhà thôi!"
Chu Thừa Lỗi đạp mạnh bàn đạp, chiếc xe lăn bánh.
"Được!" Ông Chu đáp lời, nhưng vẫn nhịn mấy thanh niên la liệt: "Dám chặn đường con trai lão? Chúng mày nó là ai ? Hồi bằng tuổi chúng mày, nó chiến trường, dùng pháo b.ắ.n hạ hai máy bay địch đấy! Trai tráng khoẻ mạnh thế , báo quốc, côn đồ?"
Nói xong, ông huýt sáo vui vẻ, đạp xe qua đám thanh niên ngổn ngang với vẻ mặt đắc ý. Dám chặn đường con trai lão? Không nó từng một địch trăm chiến trường ?
Mãi đến khi hai chiếc xe đạp xa, lũ thanh niên mới dám lên tiếng: "Người đó là ai ? Có thật giỏi như thế ?"
Bắn hạ hai máy bay địch? Nghe thấy oai phong lẫm liệt!
Mười hai đứa bọn đ.á.n.h một mà thậm chí chẳng chạm mép áo . Chúng vốn tự nhận là đám đ.á.n.h đ.ấ.m vô địch trong vùng!
"Chắc là binh vương! Làng cũng lính, nhưng ai giỏi bằng ! Lần chúng đá sắt !"
Ánh mắt lũ thanh niên tràn đầy sự ngưỡng mộ và thán phục.
"Đi thôi! Tìm ông Quách báo cáo." Tên cầm đầu theo bóng xe đạp xa dần, ánh mắt đầy suy tư.
"Không , chân đau quá, cử động là đau, nên gặp bác sĩ đông y ?"
"Tay cũng đau, trật khớp !"
...
Chu Thừa Lỗi đạp xe một đoạn dừng . Giang Hạ đang về phía , nơi lũ thanh niên đang dìu dậy, thấy dừng liền hỏi: "Sao thế?"
"Em quên gì đó ?"
Giang Hạ suy nghĩ một lúc nhưng nhớ : "Gì cơ?"
Ông Chu lúc cũng đuổi kịp, con trai : "Ôm ."
Giang Hạ: "..."
Cô liếc ông Chu đang tiến gần.
Chu Thừa Lỗi : "Anh sẽ tăng tốc."
Ông Chu hiểu ý, mỉm : "Ôm chặt , kẻo ngã."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khi-phao-hoi-xuyen-sach-dau-voi-nu-chu-trong-sinh/chuong-102-anh-muon-cho-em-mot-hanh-phuc-vung-vang.html.]
Giang Hạ: "..."
•
Ba về đến nhà thì trời tối. Bà Chu lo lắng cửa mấy mới thấy bóng họ.
"Sao về muộn thế? Đã mua ?" Bà Chu sốt ruột hỏi.
Ông Chu đẩy xe sân, : "Dài dòng lắm, để tí nữa kể, đói quá, cho ăn cơm ."
Bà Chu vội bưng cơm lên. Bà cũng ăn, đợi cả nhà về mới ăn, chỉ cho Chu Chu ăn vì trẻ con thể để đói.
Chu Thừa Lỗi đỡ Giang Hạ xuống xe mới đẩy xe .
Trong bữa ăn, ông Chu hào hứng kể chuyện ở xưởng đóng tàu.
Bà Chu tròn mắt, khó tin nổi: Hơn một nghìn tám? Con trai bà mua một chiếc tàu đ.á.n.h cá hơn một nghìn tám, thể khơi xa? Con dâu phiên dịch cho xưởng tàu giảm thêm năm trăm?
Bà Chu run rẩy cầm đũa, gắp thức ăn cũng vững.
Ông Chu đợi bà bình tĩnh dặn: "Chuyện đừng ngoài, khi tàu về thì giữ kín!"
Bà Chu đảo mắt: "Tưởng như ông !"
Vẫn còn thiếu mấy nghìn nữa, hai tháng kiếm đủ . Bà Chu cũng tự tin, mấy nghìn là tiền cả đời họ từng dành dụm ! Nếu kiếm đủ, mua tàu mà chuyện lộ , dân làng sẽ bàn tán thế nào! Hơn nữa, việc lớn thầm, những chuyện ồn ào thường chẳng kết quả .
...
Tối đó, Giang Hạ dịch đến chín giờ rưỡi, còn một phần tư nữa là xong, cô cất sách . Để dành dịch tiếp khi khơi, tối nay kiểm tra , ngày đến xưởng tàu đặt cọc thì gửi sách cho nhà xuất bản.
Giang Hạ cất sách, lấy hộp tiền đếm . Trừ ba nghìn đưa hôm nay, nhà còn mười một nghìn tám trăm bảy mươi mấy, tính cả tiền mừng của bố Giang Hạ và Giang Đông. Bố Giang Hạ cho hai trăm, Giang Đông cho một trăm, là tiền học bổng .
Đếm tiền xong, Giang Hạ ngoài vệ sinh. Chu Thừa Lỗi phơi quần áo xong nên cùng. Đêm nào cũng cùng cô, dù là vợ chồng nhưng Giang Hạ vẫn ngại khi thấy tiếng, nên cố nhẹ nhàng, cảm thấy ngượng.
Giang Hạ mong nhà mới sớm để khỏi nhờ cùng. Cô nghĩ, hai tháng nữa sẽ một chiếc tàu lớn, nhà mới cũng xa nữa!
Hai rửa chân tay sạch sẽ phòng. Chu Thừa Lỗi đóng cửa, thấy sách vở cất gọn, nhướng mày, vươn tay kéo cô lòng, giọng khàn khàn: "Đợi ?"
Giang Hạ định mắc màn, kéo lòng, hai trán chạm , thở hoà quyện, tim cô đập mạnh, vội phủ nhận: "Đâu !"
"Sao hôm nay mua tàu đó?" Giang Hạ chuyển đề tài.
Mộng Vân Thường
Chu Thừa Lỗi vẻ hài lòng, ánh mắt càng thêm sâu, siết chặt vòng tay, nhưng vẫn trả lời: "Nếu mua, hai tháng tới chắc chắn sẽ khó khăn hơn. Anh em ở nhà cũ mà còn sống tằn tiện."
Anh cho em một hạnh phúc vững vàng!
Giang Hạ ấm lòng, vòng tay ôm cổ : "Dù nhà mới thì hơn, nhưng em thấy hiện tại khổ. Khó khăn chỉ là hai tháng, em chịu nổi. Với , tàu lớn , tương lai sẽ tươi sáng hơn, động lực hơn, ?"
Chu Thừa Lỗi đây từng thấy tương lai tươi sáng, nhưng giờ cũng thấy hy vọng. Bởi vì cô, cô chính là động lực của . Anh cho cô sự định, hạnh phúc, và hơn tất cả !
"Ừ." Anh khẽ đáp cúi xuống hôn môi cô.
Đêm nay, dịu dàng dịu dàng.
Giang Hạ chìm đắm trong sự dịu dàng , suýt nữa ngập trong sức mạnh sâu thẳm và mãnh liệt của .