Chu Thừa Lỗi nhận xe của ông Giang, liền nhắc Giang Hạ: "Xe của bố."
Giang Hạ liền đầu .
Cửa chiếc xe màu đen mở , ông Giang bước xuống.
Ông vô tình trông thấy con gái và con rể nên mới bảo tài xế dừng .
Chu Thừa Lỗi và Giang Hạ vội vàng bước tới.
lúc đó, một cơn gió thổi qua, chiếc nón lá đầu Giang Hạ bay !
Ông Giang thấy liền đuổi theo nhặt nón cho con gái.
Chu Thừa Lỗi cũng định nhặt, nhưng ông Giang ở gần hơn nên cầm lên .
Anh nắm tay Giang Hạ tới, hai cùng cất tiếng: "Bố."
Ông Giang đáp , đội nón lên đầu con gái, cẩn thận buộc dây như hồi cô còn bé. Vừa buộc, ông : "Sao lên thành phố mà báo để về nhà ăn cơm?"
Giang Hạ đáp: "Hôm nay là ngày việc, con nghĩ bố cũng về nhà ăn trưa nên ."
"Nếu các con đến thì về nhà ăn thôi." Ông Giang hỏi Chu Thừa Lỗi: "Thừa Lỗi, tối nay cùng Hạ Hạ về nhà nghỉ nhé?"
Giang Hạ lắc đầu: "Không ạ, bố chồng và cả của con cũng lên thành phố . Hơn nữa ngày mai chúng con còn khơi."
Ông Giang tưởng chuyện gì, liền hỏi: "Hai đứa đến tòa soạn gì? Có cần bố giúp gì ?"
Giang Hạ : "Hôm nay chúng con lên đặt tàu, còn đến tòa soạn là vì con nhận việc dịch sách thêm ở nhà xuất bản, cần lấy vài cuốn sách ngoại văn về dịch."
Ông Giang xong mừng xót, con gái lớn, kiếm tiền lo cho gia đình . Chắc là đặt tàu nên áp lực lớn, ông : "Mua tàu , tiền đủ ? Bố còn chút tiền tích cóp..."
Chu Thừa Lỗi lập tức đáp: "Đủ , bố đừng lo."
Giang Hạ cũng gật đầu: "Vâng, đủ hết ạ."
Ông Giang : "Tốt, nếu thiếu nhớ với bố."
Giang Hạ hỏi thăm tình hình công việc của , dò hỏi xem Giang Đông trở trường .
"Rồi, hôm qua tàu về trường ." Hai bố con trò chuyện thêm vài câu.
Lúc , tài xế của ông Giang từ cốp xe mang một can dầu lạc, một bao gạo, một hộp đào ngâm và một hộp bánh trung thu.
Hai bên chào hỏi qua loa.
Ông Giang : "Đây là quà Trung thu đơn vị phát, hai đứa mang về dùng ."
Giang Hạ từ chối: "Không cần ạ, nhà con còn nhiều đồ ăn lắm."
Ông Giang kiên quyết: "Nhà chỉ bố , đồ con cũng phát đầy, ăn hết. Hai đứa cứ mang về. Bố còn về đơn vị, đây. Nhớ về sớm, đừng đường tối."
"Vâng." Chu Thừa Lỗi đáp lời.
Ông Giang còn cuộc họp, dặn dò vài câu lên xe, vẫy tay chào con gái qua cửa kính.
Giang Hạ cũng vẫy tay đáp .
Chiếc xe từ từ rời , nhưng ông Giang vẫn ngoái con gái qua kính .
Phàn Lệ Lệ bước khỏi nhà xuất bản định lấy xe thì chứng kiến cảnh , trong lòng giật .
Làm trong ngành truyền thông, cô thể nhận ông Giang - nhân vật thường xuyên xuất hiện báo.
Mối quan hệ giữa Giang Hạ và ông ? Cô chợt nghĩ, cả hai đều họ Giang, trong lòng bất ngờ.
Thảo nào Giang Hạ giỏi tiếng Pháp thế, hóa là gia thế!
Cô hiểu lầm, cháu gái cô cũng sai . Giang Hạ cô gái quê mùa từ làng chài, mà là tiểu thư của thành phố !
Lúc , Trương Phụ Nghiên chạy đến mặt Giang Hạ, đưa cho cô một phong bì, mấy cuốn sách ngoại văn và vài hộp băng ghi âm: "Suýt quên mất, đây là ảnh chụp hôm ở nhà . Còn đây là sách cần."
Giang Hạ ngờ tìm nhanh thế, liền nhận lấy, cảm ơn: "Cảm ơn, bao nhiêu tiền ? Tớ trả ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khi-phao-hoi-xuyen-sach-dau-voi-nu-chu-trong-sinh/chuong-124-hoa-ra-la-vay.html.]
Trương Phụ Nghiên lắc đầu: "Không cần, sách cũ của họ tớ thôi."
lúc đó, xe của Phàn Lệ Lệ tiến đến.
Cô hạ cửa kính, vẫy tay chào tạm biệt Giang Hạ với thái độ nhiệt tình hơn hẳn lúc nãy.
Trương Phụ Nghiên ngày mai sẽ về Bắc Kinh, dặn Giang Hạ nhớ thư lên xe cùng dì, vẫy tay chào Giang Hạ khi xe rời .
Mộng Vân Thường
Giang Hạ và Chu Thừa Lỗi thu dọn đồ ông Giang cho, về phía chiếc xe đạp.
Giang Hạ giữ xe, còn Chu Thừa Lỗi chất đồ lên. Can dầu và bao gạo treo hai bên tay lái, quá nặng vì mỗi thứ chỉ mười cân, hộp bánh trung thu nhẹ nhất. Hộp đào ngâm và sách thì để giỏ xe, hai hộp đào khít, cố định chắc chắn.
Xếp xong đồ, Chu Thừa Lỗi đỡ xe, cùng Giang Hạ rời .
Ôn Uyển chỉ bước từ góc phố khi hết.
Sắc mặt cô khó coi.
Hóa là !
Thảo nào Giang Hạ xuất hiện ở nhà xuất bản, tiền dịch cao thế, té là nhờ quan hệ của bố cô .
Cô hiểu, biên tập viên Phàn chỉ là đang "nịnh" Giang Hạ.
Dù Giang Hạ dịch , dịch , cô vẫn kiếm nhiều tiền hơn cô.
Thậm chí nếu Giang Hạ dịch, nhà xuất bản vẫn sẽ khen ngợi hết lời, bởi họ chỉ tìm cách đưa tiền cho cô .
Đời đôi khi bất công thật, nhiều công việc cứ thế cha truyền con nối!
thời gian Giang Hạ dựa gia thế cũng chẳng còn nhiều. Hai ba năm nữa, ông Giang sẽ đổ, xưởng may của cô cũng phá sản, xem cô còn dựa ?
Chu Thừa Lỗi đối xử với cô , gia đình họ Chu nhẫn nhịn, tất cả chỉ vì xuất của cô thôi.
Cứ chờ !
Vài năm nữa, xem đối xử với cô thế nào!
________________________________________
Giang Hạ và Chu Thừa Lỗi rời nhà xuất bản, đến cửa hàng bách hóa.
Ông Chu và Chu Thừa Tâm đang đợi sẵn ở ngoài, hai dạo xung quanh đây.
Cả nhà cùng tiệm trang sức trong trung tâm thương mại.
Nhân viên bán hàng vẫn nhớ Giang Hạ và Chu Thừa Lỗi, nhiệt tình dẫn họ văn phòng của Trương Vinh.
Trương Vinh thấy họ đến, vội mời . Sau khi chào hỏi, với Chu Thừa Lỗi: "A Nhuệ hôm gọi điện bảo việc đột xuất đến , vài ngày nữa mới gặp ."
Chu Thừa Lỗi hiểu ngay là đồng đội nhiệm vụ khẩn: "Không , xem thứ giá bao nhiêu?"
Chu Thừa Lỗi hiệu cho bố lấy vật phẩm .
Khối bạc luôn do ông Chu cầm, vì ông thấy con trai út chỉ vợ, mắt như mù với thứ khác, điếc một tai, sợ nó mất đồ mà .
Trương Vinh tưởng họ đến bán ngọc trai, nào ngờ ông Chu lôi từ túi ni lông một thứ to đùng.
Khi khối bạc to bằng cái chậu nhỏ đặt lên bàn, giật : "Đây là bạc?"
Chu Thừa Tâm cũng choáng váng!
Chu Thừa Lỗi gật đầu: "Nhờ xem giá bao nhiêu."
Trương Vinh hào hứng : "Để mang sạch tính toán cho."
Nói , ôm khối bạc .
Trời ơi, biển cả nhiều bảo vật thế , khiến cũng bỏ việc quản lý tiệm trang sức mất!