Giang Hạ thấy Ôn Uyển chạy tới.
Xét đến nhân phẩm khó đ.á.n.h giá của , Giang Hạ một hành động chỉ trẻ con mới .
Cô chạy xa vài mét, dùng xẻng sắt vạch một vòng tròn.
Mắt ốc gạo cũng dễ nhận , chỗ nào thấy cát phồng lên thường là ốc.
Giang Hạ khoanh vùng những nơi mắt ốc dày đặc nhất!
Rồi nhanh chóng dùng chân quét loạn xạ trong vòng tròn đó, bật lên vô ốc gạo.
Thế là khi Ôn Uyển chạy tới, chỉ thấy Giang Hạ một tay chống hông, tay vung chiếc xẻng nhỏ : "Ốc trong vòng tròn là của , ơn đừng gần, để nhặt từ từ!"
Ôn Uyển: "..."
Vô liêm sỉ!
Đã thấy kẻ vô liêm sỉ, thấy ai vô liêm sỉ như cô !
Cô tưởng biển là vườn nhà ?
Hay đang chơi trò đồ hàng? Vạch một vòng tròn là thành của nhà !
Ôn Uyển lười cãi với Giang Hạ, chẳng thèm chuyện với loại như .
Bãi biển lớn thế, giỏi thì vạch một vòng dọc bờ biển !
Có giỏi thì dựng lều, dọn nhà đây ở luôn !
Không giàu ? Mua nguyên cái bãi biển !
Như thế khỏi cần vạch vòng tròn nữa!
Ôn Uyển nghĩ thầm về phía bãi đá, thả lọp cua .
Chu Thừa Lỗi ngoi lên khỏi mặt nước, thấy bãi đá, lạnh lùng thu tầm mắt, về phía Giang Hạ đang hớn hở nhặt thứ gì đó, yên tâm thả một con cua bơi vàng xô lặn xuống.
Ôn Uyển cũng thấy con cua bơi vàng Chu Thừa Lỗi bỏ xô, béo quá! Gạch như sắp trào !
Cô vội quanh, phát hiện sợi dây buộc đá, ngay Chu Thừa Lỗi đặt lọp ở .
Cô tìm chỗ xa lắm, thả mấy cái lọp của xuống.
Rồi mới bãi cát nhặt ốc gạo.
Lọp thả xuống cần quan tâm, ngày mai lấy là .
Ôn Uyển cầm xẻng bãi cát, thấy nhiều mắt ốc.
Bình thường thì cũng khá nhiều, vài bước là nhặt một con.
so với trong vòng tròn của Giang Hạ thì ít đến t.h.ả.m hại!
Cô nhặt một con, Giang Hạ vơ cả đống !
Xem Giang Hạ nhặt kiểu gì ?
Cô dùng xẻng hất ngang cát lên.
Một phát là cả đống ốc!
Ít nhất cũng bảy tám con.
Không còn tưởng ốc cô nuôi.
Không thì tập trung nhiều thế?
Ôn Uyển tin, tìm chỗ khác cũng nhiều ốc như .
Kết quả càng xa Giang Hạ, mắt ốc càng ít!
Đành gần vòng tròn của Giang Hạ để nhặt.
Giang Hạ nhặt đến mỏi cả tay.
Nhặt hết,
thực sự nhặt hết!
Hai tay Giang Hạ mỏi nhừ, nhưng cô dừng.
Mỗi hất lên là gần nửa cân, là tiền cả!
Tuy giờ ốc gạo đắt, chỉ năm sáu hào một cân, nhưng loại nặng ký, mà rẻ mấy cũng sợ lượng nhiều.
Nhặt một hai trăm cân, chẳng bằng tiền biển cả ngày ?
Nếu Ôn Uyển, Giang Hạ còn chạy về lấy cái cào nữa!
Hai cắm cúi việc, mười phút , Giang Hạ đổ đầy một xô ốc bao tải.
Ôn Uyển mới nhặt một cân!
So sánh thật tức c.h.ế.t !
Ôn Uyển tiếp tục cần mẫn nhặt.
Không lâu , Chu Thừa Lỗi xách xô tới.
"Anh , em nghỉ , đưa áo đây." Chu Thừa Lỗi đặt xô xuống.
Giang Hạ liền đưa chiếc áo sơ mi đang buộc ở eo cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khi-phao-hoi-xuyen-sach-dau-voi-nu-chu-trong-sinh/chuong-227-co-ay-nho-ra-roi.html.]
Ôn Uyển liếc hai .
Chu Thừa Lỗi nhanh chóng mặc , cởi chiếc áo ba lỗ ướt sũng.
Mặc xong liền cầm xẻng nhặt ốc.
Chu Thừa Lỗi hất như Giang Hạ, dùng xẻng đào từng con, tốc độ cũng nhanh.
Giang Hạ sang chỗ khác tiếp tục hất cát.
Nghỉ ngơi là thể nghỉ ngơi, tay mỏi thì chậm .
Hai cùng nhặt, vùng Giang Hạ khoanh tròn thu hẹp dần trông thấy.
Nửa tiếng , vợ chồng nhặt đầy hai bao tải ốc.
Còn Ôn Uyển mới một xô!
Đối lập quá rõ rệt, Ôn Uyển chua xót chịu nổi, sống gần biển gần hai mươi năm, cô bao giờ thấy bãi biển nhiều ốc thế !
Cũng thấy ai nhặt cả bao tải.
Đây ốc nuôi.
Hai kiếp mới thấy nhiều ốc như đầu.
là đào trúng ổ ốc!
Đột nhiên, Ôn Uyển dừng tay.
Cô nhớ !
Kiếp cô thấy nhiều ốc thế , nhưng chắc chắn dân làng kể Chu Thừa Lỗi đào trúng ổ ốc, nhặt bảo vật!
Lúc đó cô chỉ loáng thoáng, cũng để ý nhặt gì, dù cũng liên quan đến , nhưng cả làng đều khen may mắn!
Hình như nhặt ngọc gì đó, thời gian quá lâu nên cô nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng là ngọc thạch gì đấy.
Vậy , bãi biển nhiều ốc chỉ ốc mà còn cả ngọc.
Hai khối ngọc trong mơ của cô chẳng lẽ nhặt ở bãi biển ?
Ôn Uyển kìm , điên cuồng bắt chước Giang Hạ hất cát lên!
Hy vọng Giang Hạ khoanh vùng!
Mộng Vân Thường
Giang Hạ mỏi đến mức tay như rụng rời.
Chu Thừa Lỗi : "Em nghỉ, phần còn để ."
Giang Hạ thấy vùng khoanh tròn gần như hết ốc nên cố nữa, cô mép vòng tròn, bệt xuống cát, dùng xẻng nhỏ hất lên, từ từ nhặt.
Giang Hạ hất hất bỗng thấy một vật màu trắng.
Trông giống mép vỏ ốc, nhưng chất liệu cũng giống ngọc.
Giờ cô đặc biệt cảm tình với vỏ ốc.
Giang Hạ bắt đầu đào cẩn thận.
càng đào sâu, càng đào rộng, vẫn thấy hết!
Hơn nữa chỉ góc lộ của vỏ ốc là một thứ cực lớn!
Giang Hạ tiếp tục đào cẩn thận.
Giang Hạ một chỗ đào hì hục, thu hút sự chú ý của Ôn Uyển.
Ôn Uyển từ xa thấy một mảng trắng, giống vỏ ốc, chôn sâu thế chắc c.h.ế.t lâu , lẽ chỉ là vỏ rỗng, cô để ý, tiếp tục tìm ngọc của .
Chu Thừa Lỗi nhặt nhặt đến phía Giang Hạ, thấy liền sững , đặt xô xuống cùng cô đào.
Giang Hạ hỏi: "Anh đây là vỏ ốc gì ?"
Chu Thừa Lỗi: "Chắc là tòa sò hóa ngọc."
Giang Hạ: "..."
Tòa sò hóa ngọc?
Thứ mà quan nhị phẩm triều Thanh dùng tràng hạt khi lên triều ư?
Ôn Uyển: "..."
Tòa sò hóa ngọc?!!!!!!
Cô nhớ !
Kiếp chính là tòa sò hóa ngọc! Không ngọc thạch gì cả.
Sao cô nhớ chứ!!
Tức c.h.ế.t !
Sao Giang Hạ đào ?
Ôn Uyển thứ Giang Hạ đang đào, vượt ngoài vòng tròn cô vạch !
Ôn Uyển chạy tới thẳng thừng hỏi: "Cô bảo trong vòng tròn là của cô, bảo đừng nhặt ? Giờ ngoài vòng tròn , thứ là của , cô đào của gì?"
Giang Hạ: (⊙_⊙)?