Thập Niên 80: Khi Pháo Hôi Xuyên Sách Đấu Với Nữ Chủ Trọng Sinh - Chương 373: Ăn thịt, uống canh
Cập nhật lúc: 2025-11-27 17:04:42
Lượt xem: 178
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Hạ dạo bãi biển, hai phát hiện nhiều vỏ ốc biển, một thậm chí còn lộ rõ ngoài. Sau đó, cả hai đều mải mê nhặt chúng.
Hôm nay, ốc biển bãi cát nhiều một cách lạ thường, là từ khi nào xuất hiện.
Điền Thái Hoa : "Loại ốc thịt dày, ngon, tuy bán rẻ nhưng mỗi con đều nặng vài lạng! Chúng nhặt nhiều một chút, thể bán kha khá tiền đấy."
Giang Hạ đáp lời.
Những con ốc mỗi con đều to bằng quả trứng, vài con to gần bằng nắm tay của Giang Hạ, đúng là loại ốc nhiều thịt.
Giang Hạ kéo theo bao tải, cúi xuống đào ốc về phía .
Thật sự nhiều, hai nhặt ngừng tay.
Điền Thái Hoa: "Giá như đây là vàng thì , cả đời lo nghĩ gì nữa."
Giang Hạ biển nhặt san hô thì cũng tìm thấy ngọc bích, liệu cô thể nhặt một thứ tương tự ?
Điền Thái Hoa trong lòng thầm cầu khấn 108 vị thần, mong phù hộ.
Giang Hạ mỉm : "Tuy những con ốc vàng, nhưng nhặt một con ốc ngọc trai thì cũng chẳng khác gì vàng ."
Điền Thái Hoa: " cũng thế lắm! loại ốc ngọc trai."
Vừa , Điền Thái Hoa thấy một nửa vỏ ốc màu nâu lộ , liền dùng xẻng đào lên, nhặt một con ốc, đồng thời kéo theo nửa thỏi vàng!
Điền Thái Hoa mắt chữ O, cô nhanh chóng xổm xuống, cẩn thận đào cát xung quanh nhặt lên, giọng run run: "Tiểu Hạ, hình như thật sự nhặt vàng !"
Hôm nay cầu khấn linh nghiệm đến thế ?
Giang Hạ , thấy cô cầm một thỏi vàng, trông giống vàng thật.
Cô gần.
"Không thật !" Thỏi vàng dính đầy cát, Điền Thái Hoa dùng áo lau qua đưa lên miệng c.ắ.n nhẹ.
Cô Giang Hạ với vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Hơi mềm! Cô xem thật ?"
Điền Thái Hoa đưa thỏi vàng cho Giang Hạ.
Giang Hạ cầm lấy, thấy đó dòng chữ của một tiệm trang sức nổi tiếng ở Hồng Kông, cùng dòng 999.
"Chắc là thật, cũng rõ lắm."
Điền Thái Hoa lớn: " cũng nghĩ là thật! Ha ha... cuối cùng cũng đến lượt phát tài!"
Giang Hạ : "Chị dâu, hôm nay miệng chị như khai quang , nhặt vàng thì liền nhặt vàng!"
Điền Thái Hoa đầu tiên cảm thấy may mắn đến thế!
Mộng Vân Thường
May mắn , cô cố hết sức để Chu Thừa Tâm theo Giang Hạ đến đây!
"Thỏi vàng trị giá bao nhiêu? Cô ? dạo gần đây hình như giá vàng giảm ."
Giang Hạ: "Ừ, tháng Chín vẫn còn hơn bốn mươi, đến tiệm trang sức giảm xuống còn ba mươi hai tệ rưỡi, nhưng giá vàng thường xuyên biến động, bây giờ cũng bao nhiêu một gam. Hiện tại cũng cho phép cá nhân tư hữu vàng, chị dâu nên giấu kỹ một chút, đừng mang bán vội. Đợi phép, giá tăng lên hãy bán cũng muộn. Vàng giữ giá, nếu thiếu tiền thì cứ giữ cũng ."
Điền Thái Hoa: "Khoảng ba mươi hai tệ một gam. Tiểu Hạ, cô giúp tính xem thỏi trị giá bao nhiêu?"
Giang Hạ: "Thỏi một trăm gam, tức là ba nghìn hai."
Ba nghìn hai!
Phát tài !
Thật sự phát tài!
Điền Thái Hoa đến chảy nước mắt: "Chúng tiếp tục tìm , còn nữa!"
Giang Hạ : "Biết thật sự còn nữa, cất giấu những thỏi vàng chắc chắn chỉ giấu một thỏi ."
Chủ yếu là những thỏi vàng lẽ do tên cướp biển trong sách giấu biển, hiểu sóng đ.á.n.h dạt bờ.
Dù cũng chỉ một thỏi.
Thế là hai từ nhặt ốc biển chuyển sang tìm vàng.
Giang Hạ vẫn chủ yếu nhặt ốc, việc tìm vàng chỉ là chuyện phụ.
Dù ốc biển thể thấy bằng mắt thường, còn vàng thì phụ thuộc may mắn.
Cô sợ rằng dù đào tung bãi biển lên cũng đủ vận may, nên hơn hết là nhặt vài con ốc cho thiết thực!
Dù ốc đáng giá bao nhiêu, ít nhất cũng kiếm bữa thịt.
Điền Thái Hoa thì khác, cô thật sự đào tung cả bãi biển lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khi-phao-hoi-xuyen-sach-dau-voi-nu-chu-trong-sinh/chuong-373-an-thit-uong-canh.html.]
Chỗ cô nhặt thỏi vàng đào thành một cái hố lớn.
Một lúc , Chu Thừa Lỗi và Chu Thừa Tâm lái thuyền trở về.
Giang Hạ nhặt hai bao ốc biển.
Chu Thừa Lỗi nhảy xuống thuyền.
Giang Hạ chỉ hai bao ốc biển : "Ốc em nhặt , mang lên thuyền ."
"Ừ." Chu Thừa Lỗi đáp lời: "Anh sẽ mang ghế dài lên thuyền ."
Giang Hạ để tự .
Chu Thừa Lỗi nhấc chiếc ghế dài lên, đưa cho Chu Thừa Tâm.
Chu Thừa Tâm đỡ lấy, đặt lên thuyền, đồng thời gọi Điền Thái Hoa: "Thái Hoa, thôi, còn kéo lưới nữa! Em đào cái gì ở đó ?"
Điền Thái Hoa tìm cả buổi mà thấy thỏi vàng thứ hai, rời đảo quá sớm.
Cô chạy đến thuyền, lấy thỏi vàng cho Chu Thừa Tâm xem: "Đừng vội, xem nhặt gì ?"
Chu Thừa Tâm ngạc nhiên: "Giả đấy?"
Điền Thái Hoa trợn mắt: "Phỉ phui... mới là đồ giả! Tiểu Hạ là thật đấy! Mau xuống đây tìm xem còn ! Một thỏi trị giá hơn ba nghìn ! Chẳng kiếm nhiều hơn kéo lưới ?"
Chu Thừa Tâm thấy cô đào bãi biển thành từng hố, rõ ràng là tìm thấy gì, liền từ chối thẳng: "Anh tìm , em tìm thì cứ ở mà tìm! Chúng kéo lưới, lát nữa đón em."
Điền Thái Hoa: "Được! Anh kéo lưới ! ở đây tìm tiếp. Tiểu Hạ, cô thì ?"
Giang Hạ trả lời: " tìm nữa."
Nhặt ốc hơn một tiếng đồng hồ, cô mệt, cần lên thuyền nghỉ ngơi một chút.
Chu Thừa Lỗi khi đưa ghế dài lên thuyền, lấy hai bao ốc biển Giang Hạ nhặt .
Hai bao ốc ở hai vị trí khác , đến chỗ xa hơn nhặt bao đầu tiên, đó gần hơn nhặt bao thứ hai.
Khi nhấc bao thứ hai lên, bao tải mắc thứ gì đó.
Chu Thừa Lỗi kéo nhẹ, nhấc lên , sợ rách bao nên cúi xuống.
Giang Hạ tới, ném mấy con ốc trong tay bao: "Mắc ? Lúc nãy em kéo một mạch, rách ? Có cần đổi bao khác ?"
"Chỉ rách một lỗ nhỏ, cần đổi." Chu Thừa Lỗi kéo bao .
Anh phát hiện thứ mắc bao là một vật giống như tay cầm.
Loại tay cầm hiếm thấy.
Chu Thừa Lỗi với Giang Hạ: "Đưa cái xẻng."
Giang Hạ đưa xẻng cho .
Chu Thừa Lỗi dùng xẻng đào một lúc, phát hiện đó thật sự là tay cầm của một cái hộp.
Chỉ là một bên ốc vít của tay cầm lỏng, lộ cát nên mới mắc bao tải.
Chu Thừa Lỗi đào gần xong, nắm lấy tay cầm kéo mạnh, một cái hộp kéo lên theo.
Đi kèm với nó là một đống thỏi vàng nhỏ.
Giang Hạ: "..."
Điền Thái Hoa: "..."
Cô đào bao nhiêu hố mà chẳng tìm thấy gì! Vậy mà nó ngay bao ốc biển của Giang Hạ?!!!
"Vẫn là tiểu Hạ may mắn hơn!"
Người cần tìm, báu vật tự động đến tay!
May mắn , cô theo, Giang Hạ ăn thịt, cô ít nhất cũng uống chút canh!
Và cô uống thêm một bát nữa.
Điền Thái Hoa lập tức tiếp tục đào xung quanh.
Người vẫn biển cả chứa đầy báu vật! Ngày xưa những địa chủ giấu của quý biển.
Bao nhiêu năm trôi qua, năm nào cũng bão, chúng sóng đ.á.n.h dạt bờ hết .