Thập Niên 80: Khi Pháo Hôi Xuyên Sách Đấu Với Nữ Chủ Trọng Sinh - Chương 439: Vận Tài Đeo Bám

Cập nhật lúc: 2025-11-28 05:18:28
Lượt xem: 127

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tam bào t.h.a.i "Tam nhung tam dương" là hiện tượng ba phôi t.h.a.i cùng thụ tinh từ ba tinh trùng khác . Mỗi đứa trẻ đều màng đệm và màng ối riêng, nghĩa là chúng t.h.a.i riêng biệt, "sinh sống" trong những "căn phòng" độc lập, xâm phạm lẫn .

Cao Khiết giảng giải một cách đơn giản mỉm : "Vì , khi ba đứa trẻ chào đời, chúng sẽ giống như những chị em bình thường, thể giống hoặc . Giới tính của ba đứa trẻ cũng thể khác biệt. Có thể là hai trai một gái, hoặc một trai hai gái, dĩ nhiên cũng khi cả ba đều là trai hoặc đều là gái."

Bà Giang hiền hậu: "Vậy thì khả năng cao là cả trai lẫn gái, ghép thành chữ 'Hảo' chứ?"

Cao Khiết gật đầu: "Cơ hội lớn."

Làm cha , ai chẳng mong con cái đủ đầy, bà thấu hiểu.

Chu Thừa Lỗi mượn thêm vài cuốn sách y học từ bác sĩ Cao, đó cả nhà rời bệnh viện. Anh đưa ông bà Giang về nhà , đến gặp Trương Vinh. Hai vợ chồng cùng ký kết chính thức hợp đồng đầu tư năm triệu.

Trương Vinh dẫn đến văn phòng của Tổng giám đốc Hà - nhà thầu xây dựng. Sau vài lời chào hỏi, Tổng Hà việc gấp nên hỏi Chu Thừa Lỗi: "Hai cân nhắc đầu tư hai triệu rưỡi tòa nhà thương mại, còn hai triệu rưỡi còn góp công ty xây dựng của chúng ? Hiện một cổ đông đang chuyển nhượng một phần cổ phần, đúng tròn hai triệu rưỡi."

Giang Hạ và Chu Thừa Lỗi liếc . Ánh mắt sáng ngời của Giang Hạ khiến thu hồi tầm mắt, sang Tổng Hà: "Đa tạ Tổng Hà dành cho chúng cơ hội quý giá . Vậy cứ theo lời ngài, hai triệu rưỡi đầu tư tòa nhà thương mại, hai triệu rưỡi góp công ty xây dựng."

Trương Vinh ghen tị: "Đây là cơ hội ngàn năm một, tiếc ký hợp đồng quá sớm!"

Tổng Hà ngờ họ quyết định nhanh chóng đến , chẳng cần bàn bạc, chỉ một ánh mắt đưa quyết định. Ông hối hận! Lời đề nghị vốn chỉ là tùy miệng, vì hẹn khác đàm phán Tết. lời , em của Trương Vinh, thể nể mặt. Ông đành gượng: "Tin , mua cổ phần , các vị sẽ cảm ơn !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khi-phao-hoi-xuyen-sach-dau-voi-nu-chu-trong-sinh/chuong-439-van-tai-deo-bam.html.]

Giang Hạ tươi: "Hiện tại chúng ơn ngài ."

Tổng Hà bật khổ, họ đáng lẽ nên ơn thật - ông từ chối một bạn khác. Nếu Trương Vinh, ông tìm cớ thoái thác, nhưng Trương Vinh quan trọng hơn, thể mất lòng.

Thế là Giang Hạ và Chu Thừa Lỗi đầu tư hai triệu rưỡi tòa nhà thương mại, hai triệu rưỡi còn góp công ty xây dựng. Cách càng , cả hai bên đều cổ tức, đặc biệt công ty xây dựng chắc chắn sinh lời nhiều hơn. Trong tương lai, công ty sẽ trở nên nổi tiếng, nhận thi công nhiều dự án lớn. Trong thời kỳ kinh tế bùng nổ, các thành phố đều đang xây dựng, tương lai của một công ty năng lực thi công tòa nhà thương mại là cần bàn cãi.

Giang Hạ vui mừng vì hôm nay vô tình trở thành cổ đông nhỏ của một công ty tương lai. Chu Thừa Lỗi nghiêm túc kỹ từng chữ trong hai bản hợp đồng, xác nhận vấn đề mới đưa cho cô ký.

Trên đường về, Trương Vinh thán phục: " thấy hai vợ chồng các quả là vận tài đeo bám!" Đáng lẽ chỉ thể đầu tư cả năm triệu tòa nhà thương mại, nào ngờ gặp đúng lúc một cổ đông lớn cần chuyển nhượng cổ phần, đúng hai triệu rưỡi. Như mèo mù vớ cá rán! Không, là nhặt con gà mái đẻ trứng vàng. Người bình thường dám quyết định nhanh thế. Chỉ cần họ "về suy nghĩ thêm", cơ hội tuột mất. hai vợ chồng dám. Chỉ một cái , họ đồng ý chút do dự. Vận may cứ thế đổ xuống đầu họ.

Trương Vinh ký hợp đồng từ sớm, tiền còn mua cổ phiếu, giờ nắm bắt cơ hội cũng còn vốn. Chỉ ngậm ngùi ghen tị!

Giang Hạ bảo: "Đã bảo là vận t.h.a.i cũng là vận may ! Một mang ba, vận may nhân đôi nhân ba."

Trương Vinh gật gù: " là may mắn nhân đôi nhân ba!..." Anh kể chuyến Hồng Kông bán trầm hương. Vừa đến nơi tìm hiểu thị trường, bạn báo một đại gia đang cần gấp trầm hương thủy trầm trăm năm loại . Bạn liền nhờ quan hệ liên lạc với vị đại gia đó. Ông mang chuyên gia đến kiểm định. Sau hai ngày nghiên cứu, họ xác nhận khối trầm đạt chuẩn, chất lượng tuyệt hảo, đúng nhu cầu. Có lẽ vượt quá mong đợi, họ trả giá ba vạn. Trương Vinh và bạn sửng sốt. Họ chỉ dám nghĩ tới hai vạn, nào ngờ trả giá cao ngay từ đầu. Trương Vinh định khối trầm vớt từ biển, ngâm nước mặn, nhưng kịp dứt lời, đối phương tưởng hài lòng với giá, vội là trầm nhập khẩu, cần gấp nên tăng thêm hai ngàn, gọi là giá cao nhất. Thấy , Trương Vinh nhận khối trầm hẳn phi thường. Có lẽ chỉ trăm năm, hoặc chất lượng vượt trội, vì họ nghiên cứu suốt hai ngày. Anh cố ý lắc đầu: "Không , hai ngàn quá ít, bán! Khối trầm chỉ trăm năm..." Đối phương tỏ vẻ gấp gáp, tăng thêm năm ngàn, dọa bán thì thôi! Trương Vinh liên tục thăm dò, nhất quyết nhượng bộ. Khi đại gia giả vờ bỏ , vẫn giữ vững lập trường. Cuối cùng, giá lên tới năm vạn, đối phương chịu tăng thêm, Trương Vinh mới gật đầu đồng ý. Sau đó, mới tiết lộ khối trầm vớt từ biển, nhưng ngâm nước lâu. Đối phương ép giá, nhưng kiên quyết nhượng bộ. Chất lượng trầm thể chê, nếu vấn đề, chuyên gia của họ phát hiện hai ngày kiểm tra. Cuối cùng, vị đại gia vẫn mua.

Về khối ngọc bích, dù Giang Hạ lấy một chiếc vòng tay mãn lục, nhưng hai chiếc còn cũng thuộc hàng sưu tầm. Một chiếc vòng mãn lục, một dây chuyền, mặt dây, đôi hoa tai và nhẫn - mỗi món đều lấp lánh sắc lục, đều là trang sức đẳng cấp. Trương Vinh đem đấu giá cả bộ, nhắm giới siêu giàu. Không ngoài dự đoán, cả bộ giá hai triệu. Chiếc vòng mãn lục tưởng cao giá, nào ngờ hai bà vợ đại gia đều để mắt, hiềm khích, liên tục đẩy giá lên, cuối cùng đạt mức chín mươi ngàn - con Trương Vinh từng dám mơ. Sau khi trừ chi phí gia công, hoa hồng, thuế..., Giang Hạ nhận về hơn hai triệu rưỡi. Số tiền còn cùng tiền bán trầm, cô đều nhờ Trương Vinh mua cổ phiếu. Nói ngắn gọn, Giang Hạ giờ chút tài sản, nhưng còn tiền mặt. Cô vẫn nợ xưởng đóng tàu mấy chục vạn. lo, sang năm bán bớt cổ phiếu là đủ trả nợ. Biết chẳng cần bán, chỉ cần Chu Thừa Lỗi tham gia Hội chợ Xuân Quảng Châu, thể kiếm đủ tiền trả nốt.

Mộng Vân Thường

 

Loading...