Thập Niên 80: Khi Pháo Hôi Xuyên Sách Đấu Với Nữ Chủ Trọng Sinh - Chương 500: Lấy Tài Liệu

Cập nhật lúc: 2025-11-28 05:21:16
Lượt xem: 109

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Hạ tỉnh giấc, bố . Trên tủ gần cửa để một túi đồ lớn, là những thứ hai chuẩn sẵn và dặn Chu Thừa Lỗi mang về nhà.

Trong đó quần áo và đồ chơi bố cô mua khi công tác, cùng đủ loại bánh kẹo và trái cây.

Giang Hạ mở xem thử, : "Người mười cô gái thì chín là 'kẻ trộm', quả sai."

Mỗi về nhà, cô đều mang theo một túi đồ lớn.

Chu Thừa Lỗi mỉm : "Đó là tấm lòng của bố ."

Bố cô chỉ mua quần áo cho trẻ con, mà còn mua cả cho cô nữa.

Giang Hạ cầm lên vài bộ quần áo trẻ con: "Hay là để mấy bộ đây? Lần đưa con về, khỏi mang theo quần áo."

Hai vợ chồng cô cũng quần áo để sẵn ở đây, nếu qua đêm cũng cần mang thêm.

Chu Thừa Lỗi gật đầu: "Được, sẽ giặt sạch , để mẩu giấy nhờ bố cất tủ."

"Ừm."

Chu Thừa Lỗi liền cầm mấy bộ quần áo Giang Hạ lấy giặt.

Còn Giang Hạ phòng sách của bố mẩu giấy, nhân tiện lấy một cuốn sách phòng khách để g.i.ế.c thời gian.

Cô đang say sưa thì bỗng tiếng mở cửa.

Tưởng là dì Phùng, ai ngờ ngoảnh thấy Lôi Ngọc Trân.

Mộng Vân Thường

Lôi Ngọc Trân và một phụ nữ trung niên khác đều giật khi thấy trong nhà.

Lôi Ngọc Trân nhanh chóng lấy bình tĩnh, thiện chào: "Chị dâu!"

Người phụ nữ là nhân viên thu mua của nhà máy, quen Giang Hạ từ nhỏ, cô cũng chào: "Hạ Hạ, giám đốc bảo chúng đến lấy báo cáo thu mua, bà quên mang theo, để trong phòng sách ở nhà."

Nhà , giám đốc đưa chìa khóa cho họ?

Giang Hạ gật đầu, dậy: " lấy cho các chị."

Chu Thừa Lỗi trong nhà vệ sinh tiếng chuyện, vội bước , thấy hai .

Lôi Ngọc Trân gọi: "Anh họ!"

Nhân viên thu mua cũng chào: "Đồng chí Chu."

Chu Thừa Lỗi mặt lạnh, gật đầu chào.

Giang Hạ giải thích: "Mẹ bảo họ đến lấy báo cáo thu mua, phòng sách tìm giúp."

Nói xong, cô liền phòng sách.

Vì nhà vệ sinh trong bếp, Chu Thừa Lỗi từ trong bếp bước . Lôi Ngọc Trân thấy xắn tay áo, hai tay còn ướt, tưởng đang rửa bát, nghĩ thầm: Anh họ lấy một tiểu thư, về nhà vợ cúi đầu việc lặt vặt.

"Mời ." Chu Thừa Lỗi mời họ .

Trước khí thế lạnh lùng của , nhân viên thu mua xuống chút bối rối.

Lôi Ngọc Trân thể hiện sự thiết với Chu Thừa Lỗi mặt nhân viên thu mua, liền bắt chuyện: "Anh họ, Hứa Linh và yêu đấy ? Nghe bác hai họ sắp cưới ?"

Chu Thừa Lỗi liếc chìa khóa nhà họ Giang tay Lôi Ngọc Trân, lạnh nhạt đáp: "Không ."

Anh quan tâm chuyện , chỉ Giang Hạ nhắc qua rằng Hứa Linh chọn ngày cưới tháng Chín, nhưng chuyện khác bao giờ xen .

Giang Hạ nhanh chóng mang một túi tài liệu , hỏi nhân viên thu mua: "Có cái ?"

Nhân viên thu mua dậy, hai tay đỡ lấy, mở xem : " , chúng đây, còn đặt vải."

"Vâng."

Lôi Ngọc Trân : "Anh họ, chị dâu, chúng em nhé!"

"Ừm!" Giang Hạ , đáp .

Lôi Ngọc Trân việc ở nhà máy hơn hai tháng, da trắng hơn hẳn, ăn mặc cũng thời thượng hơn, xinh hơn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khi-phao-hoi-xuyen-sach-dau-voi-nu-chu-trong-sinh/chuong-500-lay-tai-lieu.html.]

Hai rời , đồng thời đóng cửa .

Chu Thừa Lỗi tiếp tục giặt xong quần áo, phơi lên, hai vợ chồng cũng rời . Họ còn mua thuyền gỗ nhỏ.

Chu Thừa Lỗi một tay xách hai túi đồ lớn, một tay dắt Giang Hạ xuống lầu, lái máy kéo mua thuyền.

Lần họ mua thuyền gỗ nhỏ, cần đến xưởng đóng tàu của thành phố.

Trong thành phố một xưởng đóng thuyền nhỏ, ở đó sẵn thuyền gỗ loại động cơ, dùng sức để chèo.

Tất nhiên cũng thể lắp thêm động cơ.

Chu Thừa Lỗi mua hai chiếc thuyền dài ba mét, rộng đầy một mét. Anh chọn loại động cơ nên đắt hơn, tốn gần bốn nghìn tệ.

Một chiếc để đảo bào ngư tiện cho việc cho cá ăn, một chiếc dành cho đảo ngọc trai . Cần hai chiếc thuyền mới tiện.

Bốn ngày mới thể đem thuyền về.

Họ về nhà .

Hôm , ông chủ Du dẫn đến, Chu Thừa Lỗi bắt đầu sớm hôm khơi lắp đặt lồng lưới.

Lại qua một ngày, đồng đội cũ Chu Thừa Lỗi mời cũng đến. Anh mời họ ăn trưa tại một quán ăn trong thị trấn, dẫn họ khơi học cách lắp lồng lưới. Tối đó, mời họ ăn tối ở thành phố, thu xếp chỗ ở cho họ xong mới về nhà.

Sáng ngày thứ tư, Chu Thừa Lỗi cùng bố lái xe máy đến xưởng thuyền nhỏ, đưa thuyền về.

Khi hai chiếc thuyền về đến bến làng, nhiều đang tụ tập ở đó.

Mọi thấy Chu Thừa Lỗi mua hai chiếc thuyền mới, liền xúm xem.

Thuyền tuy nhỏ, nhưng ở bến làng chủ yếu là loại , mà thường là động cơ.

"Vĩnh Phúc, Thừa Lỗi mua thuyền ? Sao mua nhỏ thế?"

"Hai chiếc tốn tới bốn nghìn tệ ? Sao đặt một chiếc lớn hơn? Thuyền đ.á.n.h cá nhiều."

Ông Chu ha hả: "Hai chiếc chủ yếu để đ.á.n.h cá, mà để nuôi cá. Thừa Lỗi dùng lồng lưới nuôi cá, nếu dùng thuyền đ.á.n.h cá cho cá ăn thì tốn thời gian kéo lưới lắm, nên mới mua hai chiếc nhỏ hơn."

Nhiều xong cảm thấy phức tạp.

Thuyền mua chuyên để nuôi cá còn hơn thuyền nhà , ít nhất là động cơ, cần dùng sức chèo.

xong hối hận: "Biết các mua thuyền nuôi cá, bán thuyền nhà cho, đang định bán để đổi chiếc lớn hơn. Nếu các mua, bán giá bảy trăm tệ thôi! Nuôi cá cần gì thuyền mới? Năm nay thuyền đắt lắm, thuyền cũng hai nghìn một chiếc chứ?"

Ông Chu : "Không tới hai nghìn, định đổi thuyền, chúng nhờ xưởng đóng tàu để ý lâu cũng ai bán, mà lồng lưới sắp xong , đợi nên mua mới."

Nói là , nhưng ông Chu nghĩ thầm: Thuyền nhà là thuyền cũ sắp hỏng của đội sản xuất ngày , chắp vá dùng hai ba năm , còn đòi bảy trăm!

Mình ngu !

Tưởng sơn mới là thuyền mới ?

Người đó hỏi: "Các nuôi cả vẹm xanh nữa ? Hai chiếc thuyền nhỏ thế đủ ? Có mua chiếc của ? Bảy trăm tệ thôi! Thừa Lỗi một ngày là kiếm !"

Ông Chu : "Không cần , hai chiếc còn thấy nhiều, Thừa Lỗi lời thôi."

Lúc , bà Chu, Giang Hạ và Điền Thái Hoa đẩy theo hai chuỗi pháo lớn cùng đồ cúng tế đến.

Lý Tú Hàm cũng theo.

" đốt pháo ." Ông Chu xong, liền lên bờ bê pháo đặt lên thuyền.

Điền Thái Hoa hào hứng ngắm hai chiếc thuyền: "Thừa Lỗi, hai chiếc bao nhiêu tiền? Có một nghìn rưỡi một chiếc ?"

"Gần bằng."

Lý Tú Hàm hai chiếc thuyền mới tinh dùng để nuôi cá, lòng dậy lên cảm xúc phức tạp.

Thuyền mua để nuôi cá còn ngang giá thuyền nhà cô .

 

Loading...