Thập Niên 80: Khi Pháo Hôi Xuyên Sách Đấu Với Nữ Chủ Trọng Sinh - Chương 512: Cũng coi là nhân nghĩa tận tình
Cập nhật lúc: 2025-11-28 05:21:29
Lượt xem: 90
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Hạ cất tiếng: "Nhà nho , là trồng chanh leo ? Em đang thèm chanh leo quá."
Chu Thừa Lỗi dù qua nhiều nơi, xem là hiểu rộng, cũng khỏi ngơ ngác: "Chanh leo?"
"Quả lạc tiên, qua quả lạc tiên ? Em trồng loại ." Giang Hạ chỉ cần nghĩ đến hương thơm của chanh leo là thèm, càng càng thèm, nhưng tiếc là mùa mùa chanh leo.
Quả lạc tiên thì Chu Thừa Lỗi qua và cũng từng ăn, quả đó thơm thật đấy, nhưng ít thịt, hạt, còn chua.
Giang Hạ hiện tại thích trái cây vị chua, nên việc cô thích ăn cũng là bình thường.
"Lần bảo bố thu mua cá khô, nhờ bố mang vài cây về trồng. Anh thấy ai ở đây trồng loại cả." Chu Thừa Lỗi vùng khác trồng loại quả .
"Ừ."
Chu Thừa Lỗi hỏi: "Thế vòng ngoài thì ? Để mua ít hoa về trồng nhé?"
Giang Hạ lắc đầu: "Mình cũng ở đây thường xuyên, trồng hoa chăm sóc nhiều, lúc nào qua đây ở thì trồng rau thôi."
Trồng rau chỉ hơn hai mươi ngày là thể ăn , cô sẽ ở đây một tháng để sinh con, tiện hơn trồng hoa nhiều.
Chu Thừa Lỗi xới đất : "Mùa trồng rau xanh, chỉ thể trồng hẹ, rau muống và cải đắng, rau cải ngọt và cải thìa cũng thể thử, nhưng mùa cây lớn nhanh như mùa thu đông, cây nhỏ dễ sâu. Em trồng loại nào? Anh sẽ lấy ít hạt giống ở nhà mang qua."
Diện tích lớn, nếu trồng cải thìa và rau cải ngọt chỉ đủ ăn một hai ngày, trồng các loại bầu bí thì thời gian thu hoạch sẽ lâu hơn.
ăn bao lâu quan trọng, đằng nào cũng thể trông chờ mảnh vườn nhỏ sân thượng đủ rau cho cả nhà, đó đúng là ảo tưởng.
Chỉ để g.i.ế.c thời gian thôi.
Giang Hạ quanh mảnh vườn nhỏ: "Lát nữa trồng vài cây ớt và cà tím ở vòng ngoài ."
Ớt và cà tím chỉ cần hái vài quả là đủ cho một bữa.
"Rồi trồng thêm ít rau cải ngọt và cải thìa nữa! Anh định trồng dưa hấu và dưa lê ? Thôi trồng gì khác nữa."
Những loại rau khác thì bỏ qua, thể mua , với vườn rau trong làng chắc chắn sẽ trồng nhiều bầu bí, cải đắng và rau muống, ăn gì thì về đó hái mang qua là .
Chu Thừa Lỗi: "Ừ."
Trồng rau cải ngọt và cải thìa sân thượng lẽ khả thi, chứ trồng ở vườn rau thì dễ sâu ăn lắm.
Chu Thừa Lỗi cũng xới đất xong, gieo hạt dưa hấu và dưa lê hai bồn hoa hai bên.
Trời mưa xong, đất còn ẩm, nhưng vẫn tưới thêm nước.
Sau khi xong việc, Chu Thừa Lỗi : "Anh mua ít rau về nấu cơm."
Bữa tối, Chu Thừa Lỗi định chợ mua hải sản và rau về tự nấu.
Anh gọi điện về làng báo với Bà Chu tối nay về, nên bữa tối sẽ ăn ở nhà trong thành phố.
"Ừ."
Hai cùng xuống lầu thì thấy Ông Giang đang gõ cửa.
Giang Hạ hỏi: "Bố, bố đến gì thế? Bố gõ cửa lâu ? Hai đứa con đang trồng dưa sân thượng."
Ông Giang khi dự tiệc tình cờ ngang qua, ghé lên dặn dò mấy việc hôm nay, Giang Hạ liền bảo: "Có thể trồng thêm rau và trái cây, bố chạy bộ qua tưới nước cho hai đứa."
Chu Thừa Lỗi mở cửa mời Ông Giang nhà.
Ông Giang kể sự việc và rằng ông báo cảnh sát, khi điều tra rõ ràng sẽ xử lý theo pháp luật, "Bố nhờ nhắc nhở cô , nếu chủ động khai báo sẽ giảm nhẹ hình phạt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khi-phao-hoi-xuyen-sach-dau-voi-nu-chu-trong-sinh/chuong-512-cung-coi-la-nhan-nghia-tan-tinh.html.]
Ông Giang thấy cô cùng tuổi với con gái , khác lừa gạt, nên mới nhắc nhở.
Chu Thừa Lỗi giọng lạnh lùng: "Như thế cũng coi là nhân nghĩa tận tình ."
"Việc điều tra thể mất một thời gian, trong lúc đó họ hàng bên chắc sẽ liên tục tìm đến hai đứa, hai đứa ở thành phố một thời gian ?"
Chu Thừa Lỗi liền Giang Hạ.
Anh cũng nghĩ , chủ yếu là phía ông bà chắc chắn sẽ tìm đến, Giang Hạ đối mặt với chuyện , ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Giang Hạ lắc đầu: "Con ở thành phố, cũng ở , bố biển, bỏ mặc một đối phó ? Con , ai cũng thể ảnh hưởng đến tâm trạng của con."
Chu Thừa Lỗi: "Có thể đón qua đây, cũng thể biển từ thành phố, với , còn mắng chứ."
"Chu Chu còn học. Con cũng sẽ mắng mà! Chúng gì sai , cả nhà trốn họ? Chúng trốn họ, khác tưởng họ lý! Tưởng chúng sợ! Ai dám đến tìm thì con cũng sẽ mắng cho một trận!"
"Muốn hại bố còn dám đến xin tha? Vậy g.i.ế.c bố họ xem họ dám mang lễ vật đến biếu ? còn tìm đến mắng cho một trận, là lắm ! Nói đùa thôi, là chủ động tấn công , đến mắng cho một trận nhỉ!"
Ông Giang: "..."
Chu Thừa Lỗi: "..."
Cuối cùng, Ông Giang cũng dám khuyên con gái nữa, phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i tâm trạng dễ d.a.o động, hồi vợ ông m.a.n.g t.h.a.i tâm trạng cũng định. Ông thực sự sợ con gái chạy cãi mà thắng, cuối cùng tự tức giận và ảnh hưởng đến ba đứa cháu ngoại chào đời.
Hơn nữa, đàn bà nông thôn cãi , từ ngữ nào mà họ dám ?
Không chỉ dùng miệng mắng, họ còn thể đ.á.n.h nữa!
Con gái ông bụng mang chửa, địch mấy đàn bà thể gánh hai thùng nước chạy khắp núi?
"Đối phó với những đó cần cãi , vô ích thôi, chỉ khiến khác xem trò , nếu họ đến ồn ào quá thì cứ báo cảnh sát. Hai đứa cứ đóng cửa, để họ mắng cỡ nào thì mắng." Ông Giang dám nhiều, sợ con gái kích động, liền nhanh chóng chuyển chủ đề, hỏi sân thượng trồng rau gì, ngày mai ông sẽ qua tưới nước.
Giang Hạ : "Chưa trồng rau , chỉ trồng dưa hấu và dưa lê thôi, bố trồng gì thì cứ trồng."
Mộng Vân Thường
Ông Giang : "Vậy bố kiếm ít hạt giống trồng , hai đứa thời gian qua ở thì bố sẽ hái rau về ăn ."
"Bố ăn gì thì cứ trồng nấy."
Ông Giang thêm vài câu cũng đến giờ , ông liếc mắt hiệu cho con rể, bảo chăm sóc cho con gái, đừng để cô mang bầu mà cãi , may xảy chuyện thì hối hận kịp.
•
Sáng hôm , Ông Giang dậy sớm chạy bộ qua, tiện thể mang theo bữa sáng cho hai vợ chồng.
Ông cũng chìa khóa căn nhà , Chu Thừa Lỗi đó để một chìa ở nhà họ Giang.
Giang Hạ còn dậy, Ông Giang chuyện với Chu Thừa Lỗi một lúc, dặn dò tuyệt đối để Giang Hạ cãi với khác, rời .
Giang Hạ thức dậy ăn sáng xong, hai liền trở về làng.
Về đến làng, Chu Thừa Lỗi liền kể cho Bà Chu chuyện Lôi Ngọc Trân , cùng hậu quả thể xảy với Ông Giang, cũng rằng nhà ông thể sẽ tìm đến.
Hứa Linh cũng mặt.
Bà Chu tức giận mắng ngay: "Đến gì? Xin tha cái gì? Làm chuyện như thế còn gì tình nghĩa nữa? Chẳng còn tình gì hết! Sau cũng cần thăm hỏi nữa! Họ còn mặt mũi nào đến nữa? Mẹ mắng cho một trận! Không cần họ đến! Mẹ ! Cho nó công việc thế, ơn, còn chuyện vong ân bội nghĩa, táng tận lương tâm! Đồ vô !"
Hứa Linh xong cũng kinh ngạc! Năm sáu vạn đồng, đủ xây một ngôi nhà vài tầng trong làng !
Lôi Ngọc Trân dám ?!