Thập Niên 80: Khi Pháo Hôi Xuyên Sách Đấu Với Nữ Chủ Trọng Sinh - Chương 657: Đi bắt hải sản triều xuống

Cập nhật lúc: 2025-11-28 08:46:11
Lượt xem: 100

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Uyển là đầu tiên phát hiện bố về, reo lên đầy phấn khích: “Bố! Con dẫn chị Nguyễn bắt hải sản triều xuống!”

Bây giờ, cách gọi của Chu Uyển dành cho Nguyễn Đường đổi thành “chị Nguyễn”.

Chu Thừa Sâm với con gái: “Được , con ăn cơm ?”

“Con ăn xong. Bà để phần cơm cho bố, bố nhớ ăn hết đấy nhé!”

“Được .”

Nguyễn Đường liếc . Hôm nay gió lớn, thổi bay mái tóc khiến nó trông rối. Đối với con gái, luôn nở một nụ dịu dàng, nụ mềm mại những đường nét góc cạnh khuôn mặt.

Chu Thừa Sâm ngẩng mắt lên là chạm ngay ánh mắt của Nguyễn Đường, khóe miệng vẫn còn nở nụ dịu dàng: “Bác sĩ Nguyễn, lâu gặp.”

Trong khoảnh khắc ánh mắt họ giao , trái tim Nguyễn Đường run nhẹ, cô tránh ánh mắt : “Ngày mai nghỉ, nên nghĩ là cùng đồng nghiệp bắt hải sản triều xuống. Ở trong thành phố gặp Tiểu Hạ nên nhờ xe của họ đến. Làm phiền .”

Thì cũng cảm thấy lâu ?

Họ một tháng gặp .

Trong tháng , Nguyễn Đường nhận thỉnh thoảng nhớ đến , gặp . Nghe đồng nghiệp tìm một bãi biển để bắt hải sản triều xuống, cô liền dẫn họ đến.

Là một lạnh lùng, trầm tĩnh như cô, thực hiếm khi chủ động rủ đồng nghiệp chơi.

Những ngày nghỉ bình thường, đồng nghiệp tổ chức mua sắm, xem phim, leo núi cùng , cô đều từ chối, thà một ở trong căn phòng nhỏ sách, hoặc chút gì ngon ngon để chiêu đãi cơ thể mệt mỏi vì công việc.

đến gặp , xác nhận nỗi lòng của .

Chu Thừa Sâm : “Không phiền . Thích bắt hải sản thì thể thường xuyên đến.”

Trái tim Nguyễn Đường cam tâm run lên, cô khẽ đáp: “Vâng.”

Hai nữ y tá dắt Chu Chu , mỗi một bên.

Chu Chu gọi “bác hai”, họ cũng chào: “Chào , Chu.”

Chu Thừa Sâm họ, mỉm gật đầu: “Chào các cô. Các cô thích thì thể cùng bác sĩ Nguyễn thường xuyên đến. Dẫn thêm đồng nghiệp và bạn bè cùng cũng , chỉ cần rảnh, sẽ dẫn các cô . Bãi biển bên của bọn vẫn khá nhiều hải sản.”

Hai nữ y tá : “Anh yên tâm, bọn em sẽ thường xuyên đến đó! Bọn em sẽ khách sáo nhé!”

Chu Thừa Sâm : “Đừng khách sáo.”

Chu Uyển: “Bố, đừng nữa! Bọn con bắt hải sản ! Một lúc nữa trời tối mất!”

Mấy lớn đều .

Chu Thừa Sâm bật : “Đi , cẩn thận đấy, đừng đến chỗ nước sâu.”

“Biết , bố còn coi con là trẻ con nữa ! Con lớn mà!”

Chu Thừa Sâm bất lực, kể từ khi dạy con gái rằng lớn lên thì dũng cảm đối mặt với thứ, nó thỉnh thoảng đem câu .

“Chị Nguyễn, chị y tá, chúng thôi!”

Ba hai đứa trẻ lôi .

Có lẽ chịu ảnh hưởng từ lớn, những đứa trẻ nhà họ Chu đều hiếu khách, nhiệt tình với khách.

Nguyễn Đường Chu Uyển kéo hơn mười mét, đầu .

Chu Thừa Sâm đẩy chiếc xe đạp sân.

Cũng một lúc nữa bắt hải sản .

Chu Thừa Sâm dựng xe đạp .

Chu Thừa Lỗi từ nhà để xe thu dọn xong dụng cụ bắt hải sản bước .

“Bọn ăn cơm nhé, cơm canh để trong nồi hâm .”

“Được. Một lúc nữa qua .”

Chu Thừa Lỗi gọi Giang Hạ trong nhà: “Hạ Hạ, xong ?”

Giang Hạ tã xong cho con, đáp: “Đến đây!”

Rồi cô với con gái: “Một lúc nữa các con theo ông bà biển chơi, nhặt ít ốc xe về cho các con ăn.”

Cô ăn , cho con bú, tròn cũng coi như chúng ăn .

Ông Chu, Bà Chu thời gian ở bên ba đứa cháu ít, ngoài lúc chúng ngủ và lúc việc, hai cụ đều bế cháu rời tay, bởi qua hai ngày nữa họ về Bắc Kinh .

Hai cụ ít cháu trai cháu gái, đứa nào hai cụ cũng nuôi lớn, chỉ ba đứa sinh đôi , một tháng chắc gặp một , mỗi gặp đều kỹ mới phân biệt ai là ai.

Lại là con của con trai út và cô con dâu út mà họ cưng chiều nhất, tự nhiên càng trân quý hơn. Nếu như chúng cai sữa, họ chỉ giữ ba đứa trẻ nhà, để họ chăm.

Bà Chu nhắc nhở họ: “Thừa Lỗi, mang thêm mấy cái cuốc , dạo bãi bồi bên đó nhiều sá sùng lắm.”

Ông ngoại và dì hai cũng bắt hải sản.

Bà ngoại bắt hải sản, đào sá sùng mỏi lưng lắm.

Bà cùng Ông Chu, Bà Chu dắt trẻ con dạo biển.

Chẳng mấy chốc cả nhà đều khỏi nhà, chỉ trừ Chu Thừa Sâm ăn cơm.

Hôm nay kỳ nước lớn, nhưng bãi bồi bắt hải sản cũng ít.

Ước chừng là do nhiều sá sùng.

Đào sá sùng nhận lỗ sá sùng.

Chu Thừa Lỗi dạy Giang Hạ và Nguyễn Đường họ: “Các em thể cầm cuốc gõ cát như thế , lỗ sá sùng sẽ phun nước, lỗ nghêu cũng gõ như là phát hiện .”

Chu Thừa Lỗi cầm cuốc gõ mạnh xuống bãi cát, hai cái lỗ nhỏ liền trào nước lên.

Bề mặt bãi bồi một ít nước, đào sá sùng học cách đào hố lấp nước.

“Khi đào sá sùng dùng cát vây quanh miệng lỗ, chặn mấy chỗ nước , ngăn nước biển chảy lỗ, đào dọc theo lỗ của sá sùng…” Chu Thừa Lỗi đào dạy họ.

Rồi cuốc bảy tám nhát mới thấy đầu đuôi sá sùng, Giang Hạ cũng phân rõ.

“Kéo sá sùng cũng dùng lực quá, thì sẽ đứt, nhất là kéo một cái thả một cái, đợi lúc nó buông lỏng cảnh giác, một phát kéo nó .” Chu Thừa Lỗi cúi , đưa tay nắm lấy đuôi sá sùng, kéo nó khỏi lỗ.

Giang Hạ ném một con sá sùng dài cỡ ngón tay, màu thịt, xô.

Anh Giang Hạ sợ mấy thứ giun sâu , nên đưa cho Giang Hạ cầm.

Nữ y tá Lý: “Nhìn giống giun đũa trong bụng quá!”

Giang Hạ: “…”

Nữ y tá Tô: “Ê, cô thể dùng từ khác để hình dung , thành kinh tởm thế , chúng còn đào nữa đây!”

hình dung khá là đúng ý mà!”

Thời đại nuôi con tinh tế, giữ vệ sinh như hiện đại, trẻ con khi ăn cũng rửa tay, thức ăn ruồi nhặng đậu , vẫn cứ thế ăn bụng, nên nhiều đứa trẻ đều giun đũa.

Thường xuyên đến làng bán kẹo hoa tháp, tẩy giun cho trẻ con.

Chu Thừa Lỗi với họ: “Không dám đào thì thể qua bên cào ốc, bên đó đang cào ốc.”

Chu Uyển đào sá sùng, thứ giấu sâu, dùng cuốc đào, cô bé với Nguyễn Đường: “Chị Nguyễn, chị y tá, bọn qua bên nhặt ốc !”

Chu Chu: “Cháu cũng đào sá sùng.”

Hai nữ y tá vội : “Được thôi! Vậy bọn nhặt ốc !”

Vừa họ cũng đào sá sùng.

Giang Hạ qua, ở bên cùng Chu Thừa Lỗi đào sá sùng.

Chu Thừa Lỗi hỏi cô: “Không sợ?”

Giang Hạ: “Coi thường em đấy? Em trừ rắn , trời đất sợ thứ gì!”

Chu Thừa Lỗi : “Đào cái mệt lắm, em nhặt ốc .”

“Không, em đào sá sùng bao giờ.”

Giang Hạ từng ăn sá sùng, khá là ngon.

Cô thích.

Chu Thừa Lỗi liền để cô thử một : “Đeo găng tay , thì tay em sẽ phồng rộp lên đấy.”

Giang Hạ đeo găng tay, cầm cuốc gõ, tìm lỗ sá sùng.

Tìm thấy liền đào.

Đào sá sùng thực dễ như , sá sùng giấu sâu, đào tốn sức.

Cô cuốc bảy tám nhát mới thấy một con sá sùng co rút trong lỗ.

Giang Hạ: “Anh kéo nó .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khi-phao-hoi-xuyen-sach-dau-voi-nu-chu-trong-sinh/chuong-657-di-bat-hai-san-trieu-xuong.html.]

Chu Thừa Lỗi liền xổm xuống.

Chu Thừa Sâm ăn cơm xong tới, thấy hai vợ chồng đang đào sá sùng ở đây, phiền, về phía con gái.

Chỉ là sắp đến gần, sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Quay !”

chương 658: Hài Hòa

Giang Hạ thấy Chu Thừa Sâm hét lớn, liền về phía đó.

Chu Thừa Lỗi cũng theo.

Không xa, Nguyễn Đường đang chạy biển để nhặt chiếc mũ hoa nhỏ của Chu Uyển gió thổi biển. Nghe thấy tiếng hét của Chu Thừa Sâm, cô bản năng đầu : "Không , em chỉ nhặt mũ thôi!"

Chu Thừa Sâm lao như tên b.ắ.n xuống nước, một tay nắm lấy cánh tay Nguyễn Đường, kéo cô trở bờ.

Hắn vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô buông: "Muốn c.h.ế.t ?"

Giọng điệu hề , nhưng cố gắng nhẹ nhàng hết mức.

Vừa thấy Nguyễn Đường bước xuống biển, trong khi vùng sóng mặt cô ít sóng, màu nước cũng khác thường, tim Chu Thừa Sâm suýt nữa thì nhảy khỏi lồng ngực.

Đó là dòng chảy xa bờ!

Hắn sợ cô đuổi theo chiếc mũ mà bước vùng dòng chảy xa bờ.

Nguyễn Đường hiểu nguồn cơn cơn giận của , lẽ nào tưởng cô nhảy biển tự tử?

Nguyễn Đường giải thích: "Em chỉ nhặt mũ thôi, mũ của Uyển Uyển gió thổi biển. Nước biển sâu lắm, đến đầu gối em, nếu sâu quá em tiến tiếp . Giờ mùa hè, lạnh thế ."

Chiếc mũ hoa nhỏ sóng cuốn , nhưng độ sâu của nước vẫn còn nông, với Nguyễn Đường bơi, nên cô vội chạy nhặt.

Hai nữ y tá cũng dắt Chu Chu tới.

Y tá Lý cũng thấy, liền giải thích theo: " , chỉ là mũ thổi biển thôi."

Chu Uyển ngay bên cạnh, lúc nãy Nguyễn Đường cho cô bé gần nước, cô bé vội : "Bố ơi, là gió lớn thổi bay mũ của con, chị Nguyễn giúp con nhặt mũ, là chiếc mũ hoa bố mua cho con đó. Bố đừng hung dữ, bố hung dữ quá!"

"…"

Hắn hung dữ đến thế ?

Chu Thừa Sâm liếc Nguyễn Đường, mới phát hiện vẫn còn nắm chặt lấy cô, liền buông tay , cố gắng dịu giọng : "Xin , ý hung dữ với em, chỉ là lo lắng, trong lúc vội vàng để ý đến giọng điệu thôi."

"Em ."

rõ sự lo lắng của ý gì khác, tim Nguyễn Đường vẫn đập loạn nhịp một cách gì.

Chỗ cánh tay nắm chặt lúc nãy vẫn còn như bỏng rát.

Cô bản năng nắm chặt .

Chu Thừa Sâm liếc , đang nghĩ lúc nãy thô bạo quá , cô đau .

"Cánh tay thương ?"

Nguyễn Đường buông tay , lắc đầu: "Không ."

Chu Thừa Sâm con gái: "Thổi biển thì thôi, bố mua cho con cái khác là . Con kỹ mặt biển ."

Chu Uyển thế liền , mặt cô bé tái , mặt biển mắt so với hai bên đặc biệt ít sóng, trông yên tĩnh, chiếc mũ hoa nhỏ của cô lúc nãy còn thấy , giờ thấy nữa, chỉ trong chốc lát cuốn xa.

"Là dòng chảy xa bờ ạ?"

Bố đây từng dạy cô cách phân biệt dòng chảy xa bờ.

" , con xem mũ của con giờ thấy ? Chỉ trong chớp mắt cuốn biển xa . Bố dạy con bao nhiêu , khi hoạt động ở biển luôn chú ý sóng biển, chú ý thủy triều lên, thì chỉ một sơ suất nhỏ là mất mạng đấy."

Chu Uyển liền sửa: "Con , con nhất định nhớ."

Giang Hạ và Chu Thừa Lỗi lúc cũng chạy tới.

Giang Hạ hỏi: "Sao thế?"

Chu Thừa Lỗi liếc mặt biển: "Là dòng chảy xa bờ."

Giang Hạ liền mặt biển.

từng thấy dòng chảy xa bờ bao giờ.

Chu Thừa Lỗi đây cũng giải thích cho cô về dòng chảy xa bờ, khi ở biển thấy dòng chảy xa bờ thì gần, càng bơi trong vùng dòng chảy xa bờ.

Nói một cách dễ hiểu, dòng chảy xa bờ là con đường mà sóng biển khi ập bờ tự tạo để nhanh chóng chảy trở vùng biển sâu.

Đó là một dòng nước hẹp nhưng mạnh mẽ, tốc độ chảy cực nhanh và bề mặt yên tĩnh, khó phát hiện, khiến tưởng là an .

chỉ vài giây, nó thể đưa bơi ở gần bờ hoặc rơi xuống nước vùng biển xa.

"Dòng chảy xa bờ là gì?" Nguyễn Đường , cũng từng thấy.

Chu Thừa Sâm chỉ vùng biển đặc biệt yên tĩnh mặt: "Em xem vùng biển mắt khác với xung quanh chỗ nào?"

Nguyễn Đường , so sánh thật kỹ: "Nó yên tĩnh hơn, ít sóng hơn?"

". Và màu nước cũng khác chỗ khác, em ?"

Nguyễn Đường thật kỹ, quả thật chút khác biệt, đậm màu hơn một chút, nhưng kỹ thì ai mà nhận .

Hai nữ y tá cũng những điều , thật kỹ : "Hình như thật sự khác nhỉ."

"Không ngờ mặt biển yên tĩnh thế nguy hiểm như ."

Chu Thừa Sâm: "Sự vật trái ngược thường ẩn chứa điều bất thường, biển cả đôi khi càng yên tĩnh ở một vùng nào đó thì càng nên đến gần. Khi bắt hải sản lúc thủy triều xuống, thường xuyên xem thủy triều lên , nhất là khi đến những bãi biển quen thuộc. Khi thủy triều xuống mạnh, các rãnh biển thể lộ , thủy triều lên nhanh, em kịp bờ thì mực nước ở rãnh biển thể cao hơn cả em ."

Nguyễn Đường gật đầu: "Em , em cũng chỗ nào khác để rớt, chỉ chỗ thể rớt thôi."

Chu Uyển: " , chị Nguyễn đừng tự đến những bãi biển quen để rớt, hãy đến làng em tìm bố em dẫn chúng , bố em sẽ lái thuyền biển rớt! Bố em nhiều chỗ rớt lắm! Có bố em ở đó, như là an ."

Nguyễn Đường : "Ừ, chỉ sợ phiền em và bố em thôi. Uyển Uyển ngại phiền ?"

"Em ngại! Bố em cũng ngại. , bố?" Chu Uyển lắc lắc cánh tay Chu Thừa Sâm.

Nếu chị Nguyễn tìm bố cô để dẫn khắp nơi rớt, cô cũng thể ké.

Người lớn đều thích dẫn trẻ con biển.

Chu Thừa Sâm đành gật đầu: "Không phiền, ngày nghỉ đều rảnh."

Trẻ con vùng biển, bơi lội và rớt đều học, đều coi là kỹ năng sinh tồn.

Biết bơi thể bảo tính mạng, dấu vết ốc thì sẽ đói bụng, dù nghèo đến mấy cũng một bữa ốc ăn.

Cũng đến lúc nên dẫn bọn trẻ rớt nhiều hơn để nhận các loại dấu vết ốc.

Y tá Lý : "Uyển Uyển, bọn chị cũng đến rớt, em thể dẫn bọn chị ? Em sợ phiền ?"

Y tá Tô cũng : " ! Chị cũng rớt cùng Uyển Uyển."

Chu Uyển lập tức : "Không sợ phiền! Các chị đến ! Cứ đến hết! Ốc hương ở chỗ chúng em nhặt về nướng ăn, ngon lắm!"

Giang Hạ thế : "Được , chúng tiếp tục nhặt ốc ! Nhặt nhiều một chút, tối nay mang về nướng ăn."

"Yê!" Chu Uyển chính là tối nay nướng đồ ăn!

Cô bé vội kéo Chu Thừa Sâm, kéo luôn Nguyễn Đường: "Bố ơi, chị Nguyễn, chúng mau nhặt ốc . Bố ơi, bố cào ốc ! Bố dùng cái cào mà cào, con và chị Nguyễn cùng nhặt."

"Con bé đúng là sắp xếp." Nói là , Chu Thừa Sâm vẫn lấy dụng cụ cào ốc, tìm một bãi cát bắt đầu cào.

Răng cào cào cát một cái, những con ốc hương, sò trắng ẩn lớp cát liền lật lên.

Vận khí cũng khá, một cái cào xuống ba bốn con ốc hương.

Nguyễn Đường và Chu Chu nhặt nhạnh trong đống cát lật lên, Chu Thừa Sâm thì cào phía .

Chu Thừa Lỗi dắt Giang Hạ đào sá sùng, tối nay nấu cháo sá sùng ăn.

Giang Hạ dự định lúc về Bắc Kinh sẽ mua thêm ít sá sùng khô của dân làng mang lên Bắc Kinh ăn, tiện thể đem biếu.

Giang Hạ đào mấy con sá sùng thấy mệt, đưa cái cuốc cho Chu Thừa Lỗi bảo đào: "Anh đào ! Em nhặt ốc."

Chu Thừa Lỗi rút con sá sùng , tiếp nhận cái cuốc.

Giang Hạ liếc Chu Chu đang dẫn hai nữ y tá nhặt ốc hương, về hướng Chu Uyển.

Đột nhiên cảm thấy cảnh Chu Thừa Sâm dẫn Nguyễn Đường và Chu Uyển cùng nhặt ốc thật hài hòa.

Mộng Vân Thường

Cùng cảm thấy hài hòa như còn Lý Tú Hàm.

Mà là hài hòa đến chói mắt!

 

Loading...