Thập Niên 80: Khi Pháo Hôi Xuyên Sách Đấu Với Nữ Chủ Trọng Sinh - Chương 671: Đỡ Tức Một Chút

Cập nhật lúc: 2025-11-28 11:09:24
Lượt xem: 111

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Tú Hàm đây là ngôi nhà do Chu Thừa Sâm xây, trong lòng bỗng trăm mối ngổn ngang, chua xót khôn nguôi.

Cổng sân là cổng sắt trống rỗng, từ những hoa văn thủng thể thấy khu vườn bên trong.

Trong vườn trồng nhiều hoa, chủng loại trồng lộn xộn, loạn, một cái là chắc do con gái cô trồng.

Ước chừng là Chu Thừa Sâm trồng cùng con gái.

Chu Thừa Sâm vốn kiên nhẫn với con gái, chuyện gì cũng sẵn lòng cùng con, mặc cho con nghịch ngợm.

Khu vườn đẽ con bé cho loạn thành một cục.

Lý Tú Hàm thấy tức giận!

Nếu do cô bày trí, nhất định sẽ bày trí hơn cả khu vườn của Giang Hạ.

Lý Tú Hàm nhanh chóng nhớ và Chu Thừa Sâm ly hôn, tư cách bày trí ngôi nhà nữa.

Ngôi nhà , là ngôi nhà cô hằng mơ ước, tiếc là còn là nhà của cô nữa.

Lý Tú Hàm cảm thấy nghẹn lòng, nên nữa, bước nhà họ Chu, cả nhà vẫn còn ở trong sân.

trực tiếp hỏi:

“Uyển Uyển, chứ?”

Giọng của Lý Tú Hàm vang lên, cả nhà đều im bặt một cái.

Bà Chu ban ngày đến nhà họ Liêu gây chuyện, ăn vạ , ngờ cô còn dám tìm đến tận nhà!

Bà ngoại là đầu tiên lấy tinh thần, bà trực tiếp nhấc xô nước vo gạo ở cửa bếp hắt qua: “Mày cút ngay cho tao!! Mày đến gì? Còn đủ hại hết A Sâm và Uyển Uyển !”

Một đứa cháu ngoại ngoan ngoãn của bà, đang lãnh đạo trong cơ quan! Là chức quyền!

Vậy mà con điên cắm sừng!

Bước đường là !

Trở thành trò cho cả làng!

Những chuyện mà để trong cơ quan , là lãnh đạo thì ngẩng đầu lên cấp ? Làm uy tín?

Hắn cần bao nhiêu dũng khí để mỗi ngày đối mặt với trong làng, với trong cơ quan như chuyện gì?

Còn chắt ngoại Uyển Uyển của bà nữa!

Một đứa trẻ ngoan ngoãn bao?

Tuổi còn nhỏ mất một mái ấm trọn vẹn, ngoài bạn học chê !

Không thể học ở trường tiểu học trong thị trấn nữa, chỉ thể về trường tiểu học trong làng học!

Một bình thường khỏe mạnh đ.á.n.h đến đầu rơi m.á.u chảy, giờ vẫn còn viện!

Cả nhà cùng lo lắng suốt nửa ngày!

Bà ngoại tức giận vô cùng, cầm chổi đập Lý Tú Hàm: “Mày ! Đi ! Từ nay về đừng bước chân nhà con gái tao! Đừng đến gần cháu ngoại tao và Uyển Uyển nửa bước! Không thì tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày!”

Đây là nước vo gạo bà Chu để cả ngày, chuẩn nấu cám heo.

Tuy trời lạnh, nước vo gạo quá hôi, nhưng nhiều cặn thức ăn.

Bà Chu ngay cả nước rau cũng nỡ đổ, đổ xô nước vo gạo dùng để nấu cám heo.

Lý Tú Hàm hắt đầy , tóc và mặt đều dính, đang thấy kinh tởm! Thì cây chổi đập xuống!

hét thất thanh chạy ngoài.

Bà ngoại đuổi theo cô .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khi-phao-hoi-xuyen-sach-dau-voi-nu-chu-trong-sinh/chuong-671-do-tuc-mot-chut.html.]

Mặt đất trơn trượt, Giang Hạ và Chu Thừa Lỗi sợ bà ngoại ngã, vội vàng chạy tới đỡ bà.

Chỉ là đỡ bà, chứ ngăn bà.

Mặc cho bà đuổi theo đ.á.n.h Lý Tú Hàm.

“Tao cho mày ! Nếu Uyển Uyển mệnh hệ gì, tao liều cả mạng tao cũng đ.á.n.h c.h.ế.t mày! Mày cũng đừng hòng sống nữa! Mày sống chỉ là phá hại! Phá hại cháu tao! Phá hại chắt ngoại tao!”

Bà ngoại thực sự tức giận, bà già , nhưng dù già vẫn là một , vẫn xem bà Chu già và đứa cháu ngoại trưởng thành như những đứa trẻ.

Bà tuy già, nhưng bà vẫn còn sức lực để bảo vệ những đứa con của bà.

Cả nhà đều là con của bà.

  

Đứa nào tổn thương bà cũng đau lòng.

Bà già , nên bà chẳng sợ gì nữa.

“Từ nay về , nếu mày còn dám đến gần hai cha con A Sâm nửa bước! Tao lớn ăn thua, thà mất mạng cũng g.i.ế.c mày! Tao cho mày , tao sống đến tuổi cũng đủ ! Tao sợ c.h.ế.t chút nào! G.i.ế.c mày, tao tù tao cũng lời, còn cần con tao nuôi tao, chăm sóc tao!”

Mộng Vân Thường

Lý Tú Hàm chổi đ.á.n.h trúng vài cái, sợ hãi vội vã bỏ chạy.

“Đồ phá hại, nếu còn dám đến gần chúng nó, mày cứ thử xem tao dám ! Đứa cháu ngoại ngoan ngoãn của tao, đứa chắt ngoại ngoan ngoãn của tao! Bị mày hại thành cái dạng ! Mày chính là đồ phá hại! Mày đừng đến gần chúng nó! Đừng xuất hiện mặt chúng nó! Mày dám xuất hiện, tao dám đ.á.n.h c.h.ế.t mày!…”

Bà ngoại đuổi theo một đoạn, ném cây chổi hư về phía cô , mới thôi đuổi nữa.

Là vì dân làng đều chạy xem náo nhiệt, bà ngoại mới dừng .

với Giang Hạ và Chu Thừa Lỗi đang đỡ bà: “Được , buông ! Bà già đến mức chạy nổi.”

Hai lúc mới buông tay .

Chu Thừa Lỗi nhặt chổi.

Giang Hạ đổi sang khoác tay bà ngoại, dắt bà về nhà.

Người già nên quá kích động, Giang Hạ dỗ dành bà: “Bà ngoại uy phong lắm, quá giỏi ạ! Bà là thần tượng của cháu! Sau ai dám bắt nạt con cháu, cháu sẽ học bà như !”

Bà ngoại vỗ vỗ tay Giang Hạ: “Đây mới là , hồi trẻ bà còn giỏi hơn nữa! Cả làng ai sợ bà! Trong làng ai cũng dám chiếm ruộng của bà! Mẹ chồng cháu và các cháu trong làng cũng ai dám bắt nạt!”

Chu Thừa Lỗi cũng già nên quá tức giận, cầm chổi trở về tự vạch trần điểm yếu của , dỗ bà vui: “Bà ngoại giỏi thật, hồi nhỏ đến nhà bà ngoại chơi, cháu lén lên núi b.ắ.n một con heo rừng, những khen, còn bà đuổi đánh, đuổi mấy cây . Tiền bán heo rừng, cháu vớ đồng nào! Đến miếng thịt heo rừng cũng vớ ! Cả nhà đó ăn thịt heo, cháu ăn rau muối! Thật sự là một miếng thịt heo cũng cho cháu ăn!”

Giang Hạ : “Ai bảo lời!”

, nó từ nhỏ lời! Mười một tuổi dám lên núi b.ắ.n heo rừng! Nghịch ngợm khôn lường! Ba ngày đ.á.n.h là leo lên nhà dỡ ngói! Như ăn gan gấu mật! Cái gì nguy hiểm thì nó chơi! Bà nghi ngờ bà sống lâu như là vì yên tâm nó! Trong tất cả các con, mày là đứa gan to nhất! Khiến lo lắng nhất! Không lời nhất!”

Nói là , nhưng giọng điệu của bà ngoại đừng đề cập đến niềm tự hào.

Về chuyện của con cái, dù cha sống đến trăm tuổi, vẫn sẽ nhớ như in.

Chỉ là một chuyện lúc xảy thì tức giận vô cùng, nhưng khi hồi tưởng thì ngay cả khí cũng ngọt ngào.

“Thừa Lỗi là khi kết hôn với cháu, mới định, thì là xương phản nghịch! Là cháu dẫn dắt Thừa Lỗi lên.”

Bà ngoại với Chu Thừa Lỗi: “Cháu cũng là may mắn mới cưới đứa con ngoan ngoãn hiếu thảo như Giang Hạ, nhất định trân trọng thật ! Các con đều trân trọng, trong bao nhiêu , thể thành vợ chồng là duyên phận lớn, mà một đời dài, chớp mắt là qua, hãy đối xử với hơn một chút…”

Bà ngoại nhịn thuyết giáo, hai đều chăm chú lắng , thỉnh thoảng đáp .

Về đến nhà, thấy những cặn bã nước vo gạo đất, bà ngoại hối hận: “Ấy, các con trẻ đừng học bà bốc đồng như . Muốn hắt thì nên đến nhà nó mà hắt, bẩn nhà , còn dọn dẹp, thật là thiệt hại quá!”

thật là tức c.h.ế.t , thế bà đến nhà nó hắt ! Bây giờ bà ngay!”

Bà Chu buồn nhịn : “Mẹ, xuống ! Con hắt từ lâu ! Hắt đầy nhà họ Liêu! Chúng nó dám hé răng nửa lời! Lần đỡ tức chút ?”

Bà ngoại : “Đỡ tức một chút.”

 

Loading...