Thập Niên 80: Khi Pháo Hôi Xuyên Sách Đấu Với Nữ Chủ Trọng Sinh - Chương 692: Còn cho người ta sống nữa hay không?

Cập nhật lúc: 2025-11-28 11:09:44
Lượt xem: 97

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong cửa hiệu

Ôn Uyển đang bàn bạc với Cố Hằng về việc cùng hợp tác thuê chung một mặt bằng.

Bởi vì cô và Tưởng Khiêm tìm kiếm một hồi mới phát hiện cửa hiệu dán giấy cho thuê nguyên tầng, nên mới bước .

Lúc họ bước , Cố Hằng đang chuyện tiền thuê với chủ nhà.

Cố Hằng cảm thấy cửa hiệu quá lớn, tiền thuê quá đắt, chỉ thuê một nửa.

Chủ nhà đồng ý, nửa còn khó cho thuê.

Ôn Uyển tìm nhiều ngày liền, thực sự tìm cửa hiệu nào khác, lập tức nghĩ đến việc thuê chung.

Cửa hiệu quả thực lớn, ước chừng một trăm ba mươi mét vuông, mở một tiệm nhỏ bán quần áo thì căn bản cần lớn như . Có thể dùng ván gỗ ngăn một bức tường ở giữa, chia thành hai cửa hiệu, tiền thuê chia đôi, như nhất cử lưỡng tiện.

Ôn Uyển liền bàn với Cố Hằng: “Chú ơi, cửa hiệu hơn một trăm mét vuông, chúng mỗi một nửa nhé? Tiền thuê cũng chia đôi? Đến lúc đó dùng tường ngăn đôi hai cửa hiệu ở giữa là .”

Cố Hằng vốn chê tiền thuê đắt, gần bằng nửa tháng lương của ông , thế là ông đồng ý yêu cầu của Ôn Uyển.

lúc Đổng Yên và Hà Vận cũng cửa hiệu cần quá lớn, năm sáu chục mét vuông là đủ.

Ôn Uyển thấy Cố Hằng đồng ý, liền trả giá với chủ nhà.

Ôn Uyển: “Dì chủ nhà ơi, chúng cháu thuê cửa hiệu tầng một , tầng hai tầng ba thuê, hai mươi tệ một tháng cho chúng cháu thuê !”

Dì chủ nhà xong lập tức khoát tay: “Không , cửa hiệu tầng một ít nhất năm mươi tệ một tháng, chỗ của một trăm ba mươi sáu mét vuông đấy! Tầng hai hoặc tầng ba hai mươi tệ một tháng còn nữa là.”

Ôn Uyển: “Chúng cháu cần tầng hai và tầng ba, chỉ cần tầng một, hai mươi tệ là cao lắm , bằng nửa tháng lương của nhiều , dì cho chúng cháu thuê !”

“Không ! Tiền thuê cửa hiệu tầng một là năm mươi tệ, thể bớt một xu. Hai mươi tệ các thuê tầng hai còn , tầng hai cũng lấy hai mươi lăm tệ chứ! Cô xem vị trí cửa hiệu của , ngoặt một cái là đến đại lộ Phủ Tỉnh, lưu lượng lớn bao! Cô mở tiệm bán quần áo ở đây một tháng thể kiếm hơn một trăm tệ đấy.”

Ôn Uyển: “Dì cũng là ngoặt một cái mới là đại lộ Phủ Tỉnh, chứ là đại lộ Phủ Tỉnh, so với đại lộ Phủ Tỉnh chứ? Vậy , mỗi bên nhường một bước, hai mươi lăm tệ!”

Dì chủ nhà khóe miệng giật giật: “Cô tưởng đây là chợ mua rau ! năm mươi tệ bớt một xu .”

“Các thuê ? Không thuê, một lúc nữa bạn học cháu trai đến, cũng thuê. Cho dù là bạn học cháu trai , giá đưa cũng y như .”

Ôn Uyển cảm thấy đối phương chỉ đang lấy cớ để nâng giá thuê, “Năm mươi tệ một tháng, tính tiền thuê đến ba hào nhiều một mét vuông ! Đắt quá! Cháu cũng nữa, bốn mươi tệ ? Được, chúng cháu lập tức thuê.”

“Không ! Năm mươi tệ gì để bàn! Cửa hiệu của hơn một trăm ba mươi mét vuông cơ mà.”

“Năm mươi đắt quá, thôi, chúng cháu xem chỗ khác .”

Cô đưa bốn mươi tệ là cao lắm , cho dù là ở Bắc Kinh cũng gần bằng lương một tháng của một công nhân bình thường.

Ôn Uyển đoán chắc đối phương sẽ cho thuê.

hiệu cho Cố Hằng.

Thế là hai cùng ngoài, đó liền thấy Giang Hạ bước xuống từ chiếc Jeep.

Trương Phụ Nghiên theo sát phía bước xuống xe.

Chủ nhà theo ngoài, thấy Trương Phụ Nghiên và mấy bước xuống xe, : “Tiểu Nghiêm, các cháu đến !”

Trương Phụ Nghiên chào đối phương: “Diệp Dì.”

Giang Hạ cũng theo đó gọi một tiếng: “Diệp Dì, chào dì.”

Ôn Uyển thấy Giang Hạ liền giãn nở , đúng là oan gia ngõ hẹp.

Không lẽ cô cho theo dõi ?

Sao đến cũng gặp cô ?

Cô sợ Giang Hạ cũng đến thuê mặt bằng để bán quần áo.

Mộng Vân Thường

Cái thời buổi tìm một cửa hiệu dễ chút nào.

Mấy ngày nay cô và Tưởng Khiêm từ gần trường học của họ tìm đến tận nơi mới tìm một cửa hiệu như .

Đắt thì đắt !

cũng thuê chung với khác, một tháng cũng chỉ hai mươi lăm tệ, hai mươi lăm tệ tiền thuê cô Tưởng Khiêm giúp chia đôi, bằng với mỗi tháng mười hai mười ba tệ tiền thuê, bán mười tám cái bộ quần áo là kiếm .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khi-phao-hoi-xuyen-sach-dau-voi-nu-chu-trong-sinh/chuong-692-con-cho-nguoi-ta-song-nua-hay-khong.html.]

tin một tháng mười tám cái bộ quần áo cũng bán !

Việc cấp bách lúc là tuyệt đối thể để Giang Hạ cướp mất.

Ôn Uyển lập tức với chủ nhà: “Dì chủ nhà, năm mươi tệ thì năm mươi tệ, cửa hiệu tầng một cháu thuê!”

Dì chủ nhà ưa Ôn Uyển, đúng là loại thích gây chuyện, cho cô thuê lắm nên : “Cô đợi một chút, hẹn họ . xem họ định thuê tầng nào. Tiểu Nghiêm, các cháu xem các cháu định thuê tầng nào?”

Trương Phụ Nghiên về phía Giang Hạ.

Ôn Uyển nhanh miệng : “Dì chủ nhà, nãy chúng xong , cửa hiệu tầng một chúng cháu thuê. Dì giá cho cháu năm mươi tệ ! Bây giờ cháu đồng ý.”

Ôn Uyển về phía Cố Hằng, cô Cố Hằng quen dì chủ nhà, “Chú ơi, nãy chúng với dì chủ nhà thuê tầng một ?”

Cố Hằng thấy Giang Hạ liền đổi ý , ông thể tranh giành cửa hiệu với Giang Hạ, đủ thiếu nợ cô , liền : “Cũng xong, cháu chê đắt quá, thôi ?”

Ôn Uyển: “...”

Cố Hằng chào Giang Hạ: “Hạ Hạ, các cháu cũng đến thuê cửa hiệu?”

Nói ông đứa bé trong lòng Giang Hạ, đây chính là ba đứa cháu ngoại của ông?

Thật đáng yêu quá.

Cố Hằng sờ túi quần, hối hận vì mang theo vài bao lì xì bên .

Ôn Uyển: “...”

C.h.ế.t tiệt!

Sao đến gặp nào cũng là giúp Giang Hạ ?

Còn cho sống nữa !

Giang Hạ căn bản thèm đáp lời Cố Hằng, ánh mắt cũng chẳng cho ông , chỉ với dì chủ nhà: “Diệp Dì, thuê nguyên tòa nhà hết bao nhiêu tiền?”

Giang Hạ thể chỉ thuê tầng , nhưng cho dù là Cố Hằng Ôn Uyển, Giang Hạ đều hợp tác thuê chung với họ, thà tốn thêm một chút tiền, dù cũng kiếm .

Chủ nhà ngờ do cháu trai dẫn đến thuê nguyên tòa nhà, như tiện bao!

: “Thuê nguyên tòa nhà thì một tháng một trăm tệ. Sau mỗi năm tăng năm phần trăm tiền thuê, ?”

Mỗi năm tăng năm phần trăm tiền thuê hợp lý, Giang Hạ nhanh nhẹn đồng ý: “Được. Cảm ơn Diệp Dì.”

Ôn Uyển Giang Hạ: “Cô cố ý đúng ? và vị với chủ nhà xong là sẽ hợp tác thuê cửa hiệu tầng một!”

Giang Hạ căn bản cần đáp lời cô, chỉ chuyện với dì chủ nhà: “Diệp Dì, cháu thể thuê nguyên tòa nhà ? Nếu tầng một thuê , chỉ thuê tầng hai tầng ba thì cháu đủ dùng, chỉ thể tìm chỗ khác thuê .”

“...”

Ôn Uyển thấy Giang Hạ thậm chí thèm để ý đến , chuyện với cô cũng trả lời, thực sự thái độ coi trời bằng vung của Giang Hạ tức điên.

“Giang Hạ, đang chuyện với cô đấy!”

Giang Hạ vẫn thèm đáp.

Toàn nhảm, đáp cũng thế thôi.

Cô đến thuê cửa hiệu, chỉ cần chuyện với chủ nhà là !

Ôn Uyển: “Sao cô vô lễ như !”

Giang Hạ vẫn thèm đếm xỉa, coi cô như khí.

Ôn Uyển: “...”

Chủ nhà thấy buồn , : “Đương nhiên là , họ nãy chê đắt quá thuê nữa . Cô thuê nguyên tòa nhà, tiền thuê giảm nữa, miễn cho các cháu một tháng tiền thuê, miễn một trăm tệ.”

Nói thật thì nhà của bà lớn, tầng hai tầng ba là căn hộ, ít đến Bắc Kinh công ăn lương dám một thuê căn nhà lớn như để ở, cùng nhiều hợp thuê, bà còn sợ quá nhiều cho căn nhà trở nên ô uế nữa là!

Nghe cháu trai đối phương thuê để mở phòng thiết kế, phòng thiết kế khói dầu chắc chắn sạch sẽ hơn cho ở, hơn nữa đối phương còn là sinh viên đại học Q, đại học Bắc Kinh, phẩm chất hẳn quá kém, bà đương nhiên vui lòng cho sinh viên đại học thuê hơn.

Ôn Uyển xong nhịn : “Dì chủ nhà thể như ? Vừa nãy dì miễn một tháng tiền thuê cho cháu! Dì mà , cháu cũng trả giá nữa! Thuê luôn!”

 

Loading...