Thập Niên 80: Khi Pháo Hôi Xuyên Sách Đấu Với Nữ Chủ Trọng Sinh - Chương 693: Tâm Hư
Cập nhật lúc: 2025-11-28 11:09:45
Lượt xem: 117
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dì chủ nhà: " ý định miễn tiền thuê nhà cho cô! Cô và cô khác . Người thuê nguyên cả tòa! Hơn nữa thấy cô thuận mắt hơn."
Ôn Uyển: "..."
Lời dì chủ nhà là thật. Ban đầu bà tính nếu Giang Hạ trả giá, bà cũng sẵn sàng chịu thiệt vài đồng, giảm giá một chút cho thuê nguyên tòa cho Giang Hạ cho tiện. Không ngờ Giang Hạ trả giá.
Giang Hạ rộng rãi, bà cũng rộng rãi, đành miễn cho cô một tháng tiền thuê nhà.
Một tháng một trăm đồng! Giang Hạ cũng cảm thấy dì chủ nhà hào phóng, dù một trăm đồng thực sự ít, thể mua nhiều thứ. Giang Hạ : "Cảm ơn dì Phương, bây giờ chúng ký hợp đồng nhé!"
"Được, . Dì thích thoáng như cháu ! Không giống mấy ki bo , giống như chợ mua rau , kì kèo từng hào, phát mệt."
"Chỉ ba câu , mặc cả một xu, quyết định thuê, là cháu là đại sự! Quả nhiên là sinh viên đại học." Dì chủ nhà lấy hợp đồng, quên khen Giang Hạ vài câu.
Ôn Uyển: "..."
Ý dì chủ nhà là cô ki bo ?
Cô kì kèo từng hào!
Ai thuê nhà mà trả giá?
Chỉ là Giang Hạ đang tranh giành với cô nên mới thôi!
Dì chủ nhà sẵn hợp đồng chuẩn , là do cháu trai bà nhờ bạn học khoa Luật soạn thảo.
Bà lấy đưa cho Giang Hạ: "Đây là hợp đồng thuê nhà, cháu xem , tiện thể điền thông tin cá nhân ."
Giang Hạ tiếp nhận.
Người đến bước ký hợp đồng , Tưởng Khiêm liền kéo tay Ôn Uyển: "Đi thôi! Chúng tìm chỗ khác."
Ôn Uyển liếc Giang Hạ một cái đầy giận dữ, giật tay Tưởng Khiêm, bước ngoài.
Giang Hạ bóng lưng hai rời , trầm tư một giây: Có họ quá mật ?
Chu Thừa Lỗi đưa đứa bé trong cho Giang Đông: "Anh xe lấy đồ."
Ôn Uyển ngoài hơn chục mét, nhịn : "Hồi đó của ban kiểm tra kỷ luật tra nhầm , bắt cô đạp máy may nhỉ? Lần nào cũng chui chống đối ! Cửa hàng cô cướp mất ! Trước đây ở quê mua một sạp ở chợ hải sản, cũng hai chị em họ cướp mất!"
Tưởng Khiêm im lặng một lúc mới : "Vừa em chê đắt nên bỏ cuộc ? Nếu em quyết định ngay, dì chủ nhà cũng cho cô thuê."
Ôn Uyển tức giận : "Em đó là ép giá dì chủ nhà, giả vờ rời , là bỏ cuộc!"
" dì chủ nhà chịu giảm một xu, cho dù em , bà cũng sẽ giảm giá . Hơn nữa năm mươi đồng chia cho hai cũng đắt lắm, chúng chỉ cần trả hai mươi lăm đồng thôi, em bán quần áo lãi ?"
Ôn Uyển xong tức giận: "Vậy lúc nãy gì? Anh thấy đắt thì trực tiếp với dì chủ nhà thuê ! Em thấy lên tiếng, sợ thấy đắt, nên mới cố gắng ép giá! Nếu thấy năm mươi đồng đắt, thì lên tiếng ! Như sẽ khác cướp mất!"
Tưởng Khiêm: "..."
Ôn Uyển càng càng tức, trực tiếp òa lên: "Em ép giá là vì ai? Chẳng là để tiết kiệm tiền cho ? Sợ đầu tư quá nhiều tiền? Lại sợ tiền thuê nhà quá đắt sẽ lỗ? Anh thấy đắt, chịu lên tiếng?"
Mộng Vân Thường
"..."
Tưởng Khiêm ngờ cô , luống cuống dỗ dành: "Thôi , lúc nãy là của , tìm một cửa hàng ở vị trí hơn. Em đừng nữa!"
Chu Thừa Lỗi xe, cầm máy ảnh lên, chụp cảnh tượng .
Ngày mai, cùng với những bức ảnh thu thập mấy hôm , sẽ tặng họ một món quà lớn.
Trong cửa hàng, Cố Hằng đến bên cạnh Giang Hạ lên tiếng: "Hạ Hạ, cũng đây."
Đành rằng Giang Đông cứ lấy lưng chắn tầm mắt , thấy Giang Hạ.
Kỳ thực Cố Hằng luyến tiếc rời nhanh như , đầu gặp ba đứa cháu, còn thêm vài .
thông báo cho Đổng Yên và Hà Vận tới xem cửa hàng, sợ một lúc nữa họ tới sẽ gì hiểu lầm.
Giang Đông thực sự chịu nổi: "Anh thì ! Liên quan gì đến chị ? Anh là ai?"
Cố Hằng: "..."
Hắn liếc Giang Hạ, Giang Hạ vẫn cho một ánh mắt nào.
Dì chủ nhà bọn họ một cái, cảm thấy giữa Cố Hằng và hai chị em hình như chuyện.
Bà tuy tò mò, nhưng cũng dò hỏi.
Cố Hằng chút thất vọng bước khỏi cửa hàng.
Lúc , Đổng Yên và Hà Vận tới.
Đổng Yên vẫn thấy Giang Hạ bên trong, đ.á.n.h giá mặt tiền cửa hàng: "Anh là cửa hàng ? Lớn thế ?"
Hà Vận: "Thực sự lớn, nhưng nếu tiền thuê rẻ thì lớn cũng cái của lớn."
Cố Hằng sợ bà thấy Giang Hạ, vội kéo bà : "Không , tiền thuê chỗ đắt, hơn nữa thuê nguyên tòa, một trăm đồng một tháng. Đối với chúng thì quá lớn! Anh sẽ nhờ tìm tiếp."
Đổng Yên ngoảnh : "Thuê nguyên tòa? Một trăm đồng? Vậy đúng là đắt thật!"
Hà Vận kỳ lạ: "Vậy bà chủ nhà vấn đề ? Thuê nguyên tòa thì ai thuê? Căn nhà lớn đủ lớn, khác thuê xưởng đủ, nhỏ nhỏ, khác thuê mở tiệm nhỏ, dắt díu gia đình cũng cần thuê tới ba tầng chứ!"
Dù do nhường , Giang Hạ thuê tòa nhà đó cũng liên quan gì đến , nhưng Cố Hằng vô cớ cảm thấy chút tâm hư: "Cái thì , dù bà cho thuê cả ba tầng cùng lúc."
Đổng Yên liếc Cố Hằng.
Chung chăn chung gối hơn hai mươi năm, bà quá hiểu !
Hắn tâm hư!
Đổng Yên ngoảnh tòa nhà đó.
Hắn tâm hư cái gì chứ?
*
Cuối cùng, Giang Hạ và dì chủ nhà ký hợp đồng ba năm.
Sau khi ký hợp đồng, mấy rời .
Về nhà, Giang Hạ gọi điện cho bên thu mua của nhà máy may, bảo họ đặt mua năm máy may, một máy đục lỗ và máy đục lỗ thẳng, một manơcanh, cùng các công cụ và thiết cần thiết như bàn là.
Tiếp theo còn trang trí cửa hàng, tìm thợ mộc đặt một cái bàn lớn để dùng cắt vải.
Thuê nguyên cả tòa nhà, Giang Hạ cũng nghĩ gì.
Tầng một dùng để mở cửa hàng quần áo, tuy nhà máy của cô hiện tại sản xuất quần áo của riêng , nhưng cô quen ít giám đốc nhà máy quần áo, đến lúc đó đến nhà máy may của họ lấy hàng là .
Tầng hai dùng văn phòng và phòng trưng bày, tầng ba là phòng mẫu và phòng may mẫu.
Lúc ăn cơm, Giang Hạ hỏi Lý Thu Phượng và dì hai: "Dì hai, em họ, cháu thuê một tòa nhà, tầng một của tòa nhà đó là cửa hàng, cháu mở studio cần dùng đến cửa hàng, định mở một cửa hàng quần áo ở tầng một, hai hứng thú giúp cháu trông cửa hàng ?"
Dì hai xong liền phấn chấn: "Có, đương nhiên ! Buổi tối mở hàng ? Nếu buổi tối mở hàng, ban ngày để Thu Phượng , dì ở nhà trông trẻ, tối lúc nó học, dì trực ca."
Kể từ con gái theo bạn học của Giang Hạ bán quần áo, kiếm hơn bảy ngàn, dì hai bây giờ hứng thú với việc bán quần áo.
Lý Thu Phượng hiện đang học trường tư chuẩn thi trung cấp năm , ban ngày vẫn rảnh, thể suốt ngày ôn bài .
Bà thể cùng con gái phiên mở hàng.
Giang Hạ: "Đến lúc đó hai cùng bạn học của cháu xem xếp lịch thế nào. Bây giờ cửa hàng trang trí, trang trí chắc chỉ mười ngày là xong."
Dì hai hỏi: "Là Vĩ Trân ? Mời cô bé quá! Cô bé đó đầu óc linh hoạt, chúng học hỏi cô . Cửa hàng trang trí xong, vặn cuối năm, Tết chúng thể kiếm một mẻ lớn!"
Giang Hạ : ", là bạn Lưu Vĩ Trân. Cháu cũng nghĩ , Tết chúng kiếm một mẻ lớn về quê ăn Tết."
Dì hai: "Ha ha, về quê dì áo gấm về làng, về e rằng thực sự là áo gấm về làng !"
•
Hôm , thứ Hai, Giang Hạ tiết học sớm, cô ăn sáng xong liền với : "Cháu học đây."
"Anh cùng em." Chu Thừa Lỗi đặt lũ trẻ giường cũi, để chúng tự chơi.
Trên giường cũi treo một đồ chơi, ba đứa bé ăn no uống đủ, đưa cho chúng một món đồ chơi là thể giường tự chơi hơn một tiếng, bây giờ thậm chí còn giật đồ chơi trong tay .
chương 694: Bài Học Nhớ Đời
Chu Thừa Lỗi sáng sớm đưa Giang Hạ đến trường, đó đến Học viện Ngoại ngữ, bỏ một phong bì dày cộm hòm thư góp ý của phòng hiệu trưởng rời .
Hiệu trưởng mỗi sáng trường, việc đầu tiên là xem thư trong hòm thư góp ý, xem ý kiến gì về nhà trường.
Rồi ông trông thấy ngay một bức thư tố cáo, ba chữ "THƯ TỐ CÁO" bằng bút lông phong bì màu vàng.
Ba chữ ngay ngắn chỉn chu trông càng thêm nghiêm túc và nổi bật, khiến thấy lạnh sống lưng.
Cảm giác chuyện lớn thật !
Hiệu trưởng khỏi thẳng dậy, lấy một con d.a.o nhỏ, mở bức thư tố cáo đó .
Sau khi xem xong nội dung và những bức ảnh trong thư, hiệu trưởng nhíu chặt mày, cầm lấy điện thoại bàn việc.
Sáng nay Ôn Uyển tiết học, nên cô sớm cùng Tưởng Khiêm ngoài xem mặt bằng cửa hàng.
Thế là khi trưởng phòng giáo vụ đến ký túc xá tìm , cả hai đều trong phòng.
Mãi đến chiều, sắp sửa tiết học, hai mới từ bên ngoài trở về.
Tưởng Khiêm chở cô bằng xe đạp trong khuôn viên trường.
Sắp học , đường đều là những đang vội vã đến giảng đường, xe đạp khó tránh khỏi việc đạp loạng choạng.
Hai cần về ký túc xá lấy sách, nên về phía tòa nhà ký túc xá .
Khi sắp đến tòa nhà ký túc xá, xông , Tưởng Khiêm gấp gáp phanh gấp, Ôn Uyển suýt nữa thì ngã xuống xe, liền ôm lấy eo .
"Mẹ, đến đây?" Tưởng Khiêm xông , kinh ngạc hỏi.
"Dì ơi." Nghe thấy thế, Ôn Uyển lễ phép gọi một tiếng, nhảy xuống xe.
Mẹ Tưởng Khiêm trực tiếp tát một cái cô: "Đồ đàn bà chồng , tránh xa con trai ! Mặt dày! Giữa chốn đông mà cứ ôm ấp con trai !"
Bà tức c.h.ế.t !
Sáng nay bà đến , đợi hai ở đây cả buổi sáng!
Hai cả buổi sáng gì?
Ôn Uyển trúng bên tai, cái tát của Tưởng Khiêm lực đạo cực mạnh, đầu cô ong ong, cả hoảng hốt: "Bà gì thế?"
"Mẹ! Sao đ.á.n.h ?" Tưởng Khiêm giật , vội dựng xe đạp, đỡ lấy Ôn Uyển, cúi xuống hỏi thăm: "Tiểu Uyển, em chứ?"
Gần tòa nhà ký túc xá, qua tấp nập đều là những sinh viên chuẩn học, trông thấy đều nhịn dừng chân.
Mẹ Tưởng Khiêm chỉ thẳng mũi Ôn Uyển mắng: " gì? Hôm nay đến để vạch trần bộ mặt thật của con đàn bà dâm đãng ! Một chồng, con cũng đẻ , vẫn còn đang quyến rũ con trai ! Mặt dày! cảnh cáo con, từ nay về tránh xa con trai !"
Mẹ Tưởng Khiêm kéo con trai về phía !
Tưởng Khiêm thấy các bạn học đều dừng chân xem náo nhiệt, tai đỏ ửng lên, "Mẹ, đây là trường học, bậy bạ cái gì thế?"
Mẹ Tưởng Khiêm: "Mẹ bậy, con tránh xa cô , đừng để cô lừa! Cô chính là một chồng, đứa con sắp nửa tuổi ! Bỏ đứa con còn cai sữa và chồng, một ngoài lên đại học! Loại đàn bà như thế thể là ?"
Mẹ Tưởng Khiêm tức sắp c.h.ế.t, sáng nay lúc , bà thấy trong hộp thư nhà thư, liền mở xem!
Vừa xem xong, bà suýt c.h.ế.t khiếp!
Con trai mật với một đàn bà chồng như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khi-phao-hoi-xuyen-sach-dau-voi-nu-chu-trong-sinh/chuong-693-tam-hu.html.]
Nếu yêu của đối phương phát hiện, tố cáo lên trường, con trai ve vãn vợ của , quan hệ nam nữ bừa bãi, phá hoại gia đình khác!
Con trai bà còn thể tiếp tục học đại học nữa ?
Sau khi xem hết những bức ảnh đó, Tưởng Khiêm ngay lập tức chạy đến trường.
Kết quả là sáng nay con trai tiết học, nhưng cũng ở trong ký túc xá.
Bà suýt c.h.ế.t khiếp, sợ rằng con trai đêm về ký túc xá và ở ngoài mở phòng với con .
Ôn Uyển cũng nổi giận, bưng mặt gằn : "Ai quyến rũ con trai bà ! Miệng lưỡi bà cho sạch một chút! Đừng hắt nước bẩn ! Không thì kiện bà phỉ báng!"
Mẹ Tưởng Khiêm: "Ai hắt nước bẩn con? Con xem, con kết hôn sinh con đúng ? đúng sự thật ?"
Ôn Uyển Tưởng Khiêm chuyện cô kết hôn, nhưng thì chứng tỏ đối phương bằng chứng, dù mặt nhiều bạn học như thế, thừa nhận cũng : " là kết hôn ! kết hôn thì phạm pháp ?"
"Con kết hôn thì phạm pháp! con là một phụ nữ gia đình, giấu giếm sự thật kết hôn, còn thiết với các đồng chí nam khác, một chút cũng tránh né, chính là đúng! Nếu con quá cô đơn, thiếu đàn ông, thì về nhà tìm chồng con, đừng hại con trai ! Con trai từng hẹn hò với ai! Tư tưởng đơn thuần! Con đừng quyến rũ nó!"
"Ai hại con trai bà, ai quyến rũ nó ! Chúng chỉ là hợp tác mở cửa hàng quần áo!"
"Con quyến rũ con trai , nãy con ôm eo nó gì? Các suốt ngày nắm tay, hôn hít ôm ấp gì? Đều chụp ảnh ! cho con , con đừng giấu giếm chuyện kết hôn sinh con của con, quyến rũ con trai ! Nếu con trai vì thế mà nhà trường xử phạt, khai trừ học tập, sẽ buông tha cho con !"
Ôn Uyển đều cảm thấy Tưởng Khiêm đầu óc, nếu thực sự , bà ồn ào ở trường cho đến mức ai cũng như thế, nhà trường xử phạt ?
" cho bà , và con trai bà trong sáng! Đừng vu oan cho ! Không thì kiện bà phỉ báng! Tưởng Khiêm, tự giải thích rõ với !"
Sắp đến giờ học, từ ký túc xá càng lúc càng đông, Ôn Uyển cãi với bà , bỏ câu về ký túc xá.
Rồi một , cô trông thấy Chu Quốc Hoa và vợ Chu Binh Cường đang bế con gái ở đó.
Ôn Uyển: "..."
Sao họ đến ?
Vừa mất mùa thêm thiên tai, lúc cạnh cô, bạn cùng phòng nửa ngày xem náo nhiệt với cô, "Ôn Uyển, sáng nay quản lý ký túc xá tìm cô từ sớm, trưởng phòng giáo vụ tìm cô, bảo cô thì đến phòng hiệu trưởng một chuyến!"
Bạn cùng phòng của Tưởng Khiêm lúc cũng lên tiếng: "Tưởng Khiêm, trưởng phòng giáo vụ sáng nay cũng đến ký túc xá tìm ! Bảo trường thì đến phòng hiệu trưởng một chuyến."
Ôn Uyển: "..."
Tưởng Khiêm: "..."
Mẹ Tưởng Khiêm cảm thấy trời sập: "Đồ tiện nhân giữ trinh tiết ! Con trai tao mày hại c.h.ế.t mất thôi!"
•
Chuyện lan xa, chuyện đồn nghìn dặm, lúc Giang Hạ thấy chuyện , là lúc nghỉ giữa giờ khi kết thúc một tiết học ngoại ngữ buổi chiều.
Cô đang bục giảng trả lời một câu hỏi của sinh viên, bục giảng bạn học đang thảo luận.
"Bị tố cáo lên hiệu trưởng , nhưng hai đều thừa nhận quan hệ nam nữ bừa bãi, chỉ là quan hệ bạn học bình thường hợp tác mở cửa hàng quần áo, nhưng nhà trường vẫn xử phạt đấy, họ Tưởng xử phạt cảnh cáo, còn họ Ôn hình như đuổi học ."
"Không chứ? Bị đuổi học nghiêm trọng thế? Đã là quan hệ bạn học bình thường hợp tác mở cửa hàng quần áo, nhà trường còn xử phạt nghiêm khắc thế? Với nam chỉ xử phạt cảnh cáo, còn nữ đuổi học?"
"Nghe là nữ giấu nam việc gia đình, tán tỉnh với , với chồng và chồng cô cũng đến trường , bắt gian tại trận. Mẹ chồng cô ầm lên ở phòng hiệu trưởng, bắt cô thôi học về nhà. Cụ thể cũng rõ, trưa nay ăn sủi cảo với bạn, thấy học viện ngoại ngữ bàn luận ở đó."
" , chồng cô còn mang theo đứa con nữa, hình như là dẫn khám bác sĩ, đứa con đó trông gầy gò, đần độn."
" còn đứa trẻ đó mới mấy tháng, vẫn cai sữa, trông thật tội nghiệp."
...
Giang Hạ thấy cảm giác họ đang về Ôn Uyển, nhưng Chu Quốc Hoa và vợ Chu Binh Cường lẽ nên ở thành phố Bắc Kinh.
Kết quả là lúc Giang Hạ tan học, Chu Thừa Lỗi đến đón cô về nhà, trông thấy bốn nhà họ đang cãi giữa phố lớn.
chương 695: Cửa Hàng Mới Khai Trương, Bán Rất Chạy
Trên phố lớn, Ôn Uyển và vợ Chu Binh Cường đang cãi ầm ĩ, Chu Quốc Hoa bồng con gái đó, một lời.
Từ đầu đến cuối, đều im thin thít.
Chu Thừa Lỗi coi như thấy bọn họ, thẳng đường đạp xe qua.
Giang Hạ ngoái đầu , ngạc nhiên: “Chu Quốc Hoa và đến thành phố Bắc Kinh ?”
Chu Thừa Lỗi: “Chắc là đưa con khám bệnh, mấy hôm gọi điện nhắc qua một câu, Chu Quốc Hoa đến nhà hỏi cách đặt vé máy bay.”
Chuyện quan trọng, liên quan đến nhà , nên Chu Thừa Lỗi với Giang Hạ.
“Đứa con của bà ?”
“Mẹ là viêm phổi, viện một tuần ở bệnh viện thành phố vẫn khỏi.”
“Trẻ con viêm phổi phiền phức.” Rồi Giang Hạ kể những gì cô cho Chu Thừa Lỗi: “Chuyện của Ôn Uyển là do báo cáo đúng ?”
Chu Thừa Lỗi thật thà thừa nhận: “Ừ.”
Giang Hạ: “Chỉ là mập mờ với nam đồng chí thôi thì đến mức đuổi học . Anh còn báo cáo điều gì nữa?”
“Lừa tiền bạn học ở Hội chợ Quảng Châu.”
Tuy nhiên, việc Ôn Uyển đuổi học chắc công lao của vợ Chu Binh Cường lớn hơn một chút. Hắn chỉ tính toán thời gian Chu Quốc Hoa đến Bắc Kinh ném thư tố cáo thôi.
Chỉ thể là kết quả của thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Nhà Chu Binh Cường đều khá coi trọng thể diện, xem thể diện quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Vợ Chu Binh Cường phát hiện Ôn Uyển học mà thiết với đàn ông khác như , tuyệt đối sẽ tìm cách ngăn chặn việc con trai cắm sừng.
Đối với bà , việc cho Ôn Uyển học nổi, đuổi học, trở về làng là an và tiện lợi nhất.
Hơn nữa, việc Ôn Uyển học nổi mang quá nhiều lợi ích cho vợ Chu Binh Cường, ít nhất thì trông con cho cô .
Học xong, cũng chẳng lợi gì cho bà .
Ôn Uyển như thế , thật sự thành sinh viên đại học, vợ Chu Binh Cường cũng lo là sinh viên đại học của nhà .
Vì , bà chỉ nắm lấy cơ hội để bắt Ôn Uyển về nhà giặt giũ, nấu ăn, trông con.
Chu Thừa Lỗi và Giang Hạ đều đoán suy nghĩ của vợ Chu Binh Cường, nhưng cả hai đều tiếp tục chủ đề .
Chu Thừa Lỗi chuyển chủ đề: “Sáng nay tìm một thợ mộc, tay nghề khá , hẹn chiều mai đến cửa hàng xem.”
“Được.” Chiều mai tiết chuyên ngành, những tiết khác cô đều nắm vững , thể cần lên lớp.
Ngoài việc trang trí cửa hàng, còn liên hệ với một vài giám đốc xưởng may, hỏi xem họ hàng tồn kho cần thanh lý .
•
Cửa hàng trang trí xong là mười hai ngày , Giang Hạ cùng Lưu Vĩ Trân, Lý Thu Phượng ba đến hai xưởng may kéo về một xe quần áo tồn kho.
Hôm đó đúng là Chủ nhật, ba cùng với Trương Phụ Nghiên đến giúp, cùng treo quần áo, bày biện quần áo.
Còn máy may đặt mua, máy khoan thẳng, bàn việc, sofa và các thiết văn phòng khác cũng giao đến chiều nay.
Chu Thừa Lỗi, Giang Đông phụ trách cùng tài xế giao hàng chuyển máy móc, bàn việc và các vật nặng lên lầu.
Tất cả máy móc đều bố trí ở tầng ba.
Tầng hai là văn phòng, phòng tiếp khách và phòng trưng bày.
Chủ nhà sống gần đó, lúc cửa hàng đang trang trí, bà rảnh là qua xem.
Hôm nay cũng đến.
Phòng tiếp khách tầng hai, Giang Hạ mua một bộ sofa vải bố đặt ở đó.
Bác chủ nhà thấy : “Bộ sofa còn hơn nhà . Phòng việc cũng bày biện ấm cúng hơn nhà nữa.”
Giang Hạ : “Mở cửa ăn, chỉ là cho oai thôi. Nếu phòng việc quá nghèo nàn thì cũng dám hợp tác với !”
“Cũng .”
Sau khi dọn dẹp xong cửa hàng, ngày hôm cửa hàng quần áo liền khai trương, vì bác chủ nhà nhiệt tình bảo họ ngày mai là ngày hoàng đạo, bà dự hai đám cưới, nhiều kết hôn quá.
Chọn ngày bằng gặp ngày, Giang Hạ quyết định ngày mai khai trương.
Ngày khai trương là thứ Hai, ngày Giang Hạ nhiều tiết học nhất.
Ban ngày Giang Hạ và Lưu Vĩ Trân đều bận, đều qua xem , chỉ Lý Thu Phượng trông cửa.
Ông ngoại, bà ngoại và dì hai dẫn bọn trẻ chơi một lúc.
Chiều tan học, Lưu Vĩ Trân trực ca, Giang Hạ cùng cô qua xem.
Giờ tan , trong cửa hàng mấy đang thử quần áo, Lý Thu Phượng bận xuể.
Bác chủ nhà việc gì, cũng qua phụ giúp trông nom. Cả buổi chiều bà sofa trong cửa hàng chuyện với Lý Thu Phượng.
Cả nhà Giang Hạ kể cả ba đứa bé, bác đều quen cả .
Giang Hạ bước chào hỏi hai xong, thấy một vị khách đang cầm hai chiếc áo khoác do dự, nên mua màu nào, Giang Hạ liền chỉ chiếc màu đen: “Chị ơi, chiếc hợp với khí chất hiền dịu của chị hơn. Cũng phối hợp với áo len bên trong của chị hơn. Hơn nữa màu đen còn tôn dáng, dễ giấu bẩn, bình thường việc nhà bẩn cũng sợ giặt sạch.”
Đối phương cũng nghĩ : “ em mua để mặc Tết, màu đỏ vẻ vui hơn ? em sợ bình thường mặc đỏ thế , giống như cưới .”
Giang Hạ lấy một chiếc áo len màu đỏ: “Nhà chị áo len màu đỏ ? Vào dịp Tết, hoặc ăn cỗ, chị mặc bên trong một chiếc áo len đỏ là . Chị xem, thế vui hàng ngày , dịp Tết nhất, hoặc bình thường ăn cỗ đều thể phối như , mặc nguyên đồ đen ăn cỗ.”
Giang Hạ bỏ áo len xuống, lấy một chiếc khăn quàng cổ đỏ, phớt qua áo.
“Nếu thì quàng một chiếc khăn đỏ cũng , thế vui ? Hơn nữa áo khoác màu đen trắng dễ phối đồ, chị phối với áo màu gì cũng .”
Giang Hạ lấy liền mấy món đồ mặc bên trong phối cho đối phương xem.
“Xem , phối cái gì cũng ? Phối với áo khác , quần khác , váy khác sẽ hiệu quả khác , chị mỗi ngày áo trong khác , phối khăn lụa, khăn quàng cổ khác , sẽ cảm giác mỗi ngày mặc đồ khác .” Giang Hạ tùy tay lấy giá vài món đồ mặc trong, quần, váy ngắn... phối cho cô xem.
Đối phương giờ từng nghĩ đến vấn đề phối đồ, Giang Hạ phối đại như , thật sự cảm thấy mỗi bộ đều mang cảm giác khác .
“Có rẻ hơn chút ? Hai mươi ?”
“Hai mươi sáu là giá thấp nhất , chúng em khai giá. Áo khoác của bọn em hời, hôm nay khai trương mới giá , hơn nữa quần áo trong cửa hàng chúng em đều lấy hàng trực tiếp từ nhà máy, bán thẳng giá nhà máy, rẻ hơn chỗ khác ít nhất ba đến mười đồng. Lại còn là hàng xuất khẩu, bán nước ngoài, chị ngoài mua, chất lượng bằng chỗ bọn em, giá khi còn đắt hơn. Áo dày thế tuyết rơi cũng mặc , mới hai mươi sáu, chị thể mua vội, so sánh một chút, sẽ quần áo cửa hàng bọn em hời.”
Những khác trong cửa hàng cũng liên tục để ý lời Giang Hạ, chủ yếu là giọng Giang Hạ dễ , xinh , tùy tay lấy một chiếc áo phối với áo khoác đều cảm giác khác biệt.
“Áo khoác hai mươi sáu ? Có cỡ M ? Em lấy một chiếc. Khăn quàng cổ đỏ , áo len trắng bao nhiêu tiền?”
“Áo khoác em cũng lấy một chiếc, màu đỏ phối cho em xem ?”
“Có chứ.” Giang Hạ lấy một chiếc cỡ M đưa cho đối phương: “Khăn quàng ba đồng tám, áo len trắng hời, chỉ mười đồng! Đây là ưu đãi khai trương hôm nay, bộ áo len, trừ len lông thỏ nguyên chất, len nguyên chất và len lông cừu, đều mười đồng một chiếc. Áo len chứa ba mươi phần trăm len đều mười đồng một chiếc. Áo khoác lượng hạn, size đủ, thấy thì mua nhé. Mua đủ năm mươi đồng, tặng một chiếc khăn lụa xuất khẩu trị giá mười đồng!”
“Em lấy một chiếc áo khoác đen!”
“Áo khoác đỏ cũng , em phối cho xem nhé.” Giang Hạ bắt đầu phối đồ.
…
Giang Hạ chỉ hô to một câu như , mấy mua.
Người chị lúc nãy cuối cùng cũng nhịn , mua một chiếc áo khoác, hai chiếc áo len, một chiếc khăn quàng, một chiếc áo sơ mi, gom đủ năm mươi đồng, tặng một chiếc khăn lụa.
Bác chủ nhà sửng sốt, hôm nay bà trong cửa hàng gần như cả ngày, Tiểu Phượng bán cả ngày bằng Giang Hạ bán một lúc!
Tới ! Đây là bù cho tối hôm qua.