Thập Niên 80: Khi Pháo Hôi Xuyên Sách Đấu Với Nữ Chủ Trọng Sinh - Chương 702: Có ai làm anh em kiểu này không?
Cập nhật lúc: 2025-11-28 11:14:32
Lượt xem: 90
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm nay là thứ Hai, Giang Hạ gọi điện đến bệnh viện, tìm Nguyễn Đường.
Vào giờ nghỉ trưa, Nguyễn Đường nhanh chóng từ văn phòng và gọi cho Giang Hạ.
“Tết Dương lịch, em và hai bàn , sẽ về Bắc Kinh nữa, đợi đến kỳ nghỉ đông hãy .”
Chủ yếu là do cô quyết định, Chu Thừa Sâm đều theo sự sắp xếp của cô.
Bây giờ mỗi tuần đều lên thành phố thăm cô, nếu thứ Bảy Chủ nhật cô , sẽ mang hải sản tươi ngon đến nấu cho cô một bữa, nếu cô nghỉ thì sẽ đón cô về làng dẫn cô khơi đ.á.n.h cá hoặc bắt hải sản.
Đôi khi cô ca đêm nghỉ ngày hôm , cô cũng sẽ xe đến thăm , gì cả, chỉ là cùng ăn một bữa trưa.
Nếu tối đó tiệc tùng, cô sẽ cùng ăn trưa tự bắt xe về thành phố.
Nếu giờ cuộc hẹn nào, cô sẽ đợi tan , đưa cô về thành phố.
Lúc chờ , cô sẽ dạo quanh thị trấn hoặc bồn hoa xanh của cơ quan sách, thời gian cũng trôi qua nhanh.
Chu Thừa Sâm bảo cô trong văn phòng , nhưng cô chịu, sợ ảnh hưởng đến .
Hai đều công việc, ở cùng một nơi, mỗi tuần chỉ thể gặp một hai , cuộc sống bình dị, nhưng Nguyễn Đường cảm thấy yên tâm.
Giang Hạ : “Vậy cũng .”
Nguyễn Đường nhỏ: “Đợi báo cáo phê duyệt sẽ dẫn về Bắc Kinh gặp ông bà em.”
Cô nộp báo cáo kết hôn .
Đợi phê duyệt xong, đăng ký kết hôn, mới dẫn Chu Thừa Sâm về mắt gia đình.
May mắn là quan hệ hộ khẩu lương thực của cô đều ở đơn vị, ở Bắc Kinh, nếu thì lén đăng ký kết hôn cũng .
Chỉ là đến giờ cô vẫn thuyết phục Chu Thừa Sâm đồng ý đăng ký kết hôn mới gặp gia đình.
Giang Hạ hiểu ý, : “Cố lên.”
Nguyễn Đường nét mặt tràn ngập nụ , cả như tắm trong hạnh phúc: “Lãnh đạo cuối cùng cũng mong đến ngày em nộp báo cáo kết hôn , sẽ sớm phê duyệt.”
Giang Hạ : “Chúc mừng!”
Nguyễn Đường : “Đợi phê duyệt xong chúc mừng cũng muộn.”
Giang Hạ bật : “Đến lúc đó em sẽ chúc mừng thêm một nữa.”
Nguyễn Đường: “Bây giờ em chỉ là cách nào để hai đồng ý đăng ký kết hôn với em , mới gặp gia đình.”
Giang Hạ: “… Chuyện sợ khó đấy. Như quá thất lễ. Anh hai sẽ đồng ý .”
Nguyễn Đường: “Là em yêu cầu, thì tính là thất lễ. Đăng ký kết hôn thể tránh nhiều phiền phức.”
Giang Hạ lắc đầu: “Em yên tâm, hai sợ phiền phức, giỏi xử lý rắc rối nhất. Thật sự thì quá tôn trọng em, cũng tôn trọng gia đình em, sẽ . Em đừng nghĩ nhiều, cứ giao hết cho !”
Nguyễn Đường cũng nghĩ cách nào để thuyết phục , vấn đề nguyên tắc, Chu Thừa Sâm cứng đầu.
Chỉ bảo cô cứ nộp báo cáo kết hôn , phần còn yên tâm giao cho .
Giang Hạ chuyển chủ đề: “Ngày mùng 6 em sẽ nghỉ , bọn Uyển Uyển chúng là ngày 13. Các bạn dự định khi nào đến ?”
Cô là kỳ nghỉ đông sẽ dẫn mấy đứa trẻ đến Bắc Kinh chơi, xem sắp xếp thời gian nào.
“Xem báo cáo khi nào phê duyệt, nếu báo cáo phê sớm thì ngày 14 sẽ xuất phát, nếu sát Tết mới phê thì Thừa Sâm thể đợi Tết hãy . đợi bọn Uyển Uyển chúng nghỉ đông , sẽ dẫn chúng đến Bắc Kinh chơi vài ngày .”
Giang Hạ: “Không cần hai đặc biệt chạy thêm một chuyến , ngày mùng 7 bọn em về một chuyến, đến lúc đó đón lũ trẻ qua là .”
Chu Thừa Lỗi và Giám đốc Chu hẹn ngày mùng 9 nhận tàu, hơn nữa ngày mùng 9 nhà máy thực phẩm khai trương, Giang Hạ thế nào cũng về một chuyến.
“Các bạn về dẫn trẻ con thêm một chuyến nữa thật bất tiện, bọn dẫn là .”
“Không , quen . Về em hỏi bọn trẻ xem chúng đợi Tết mới đến Bắc Kinh , còn thể chơi thêm mấy ngày.”
Cuối năm nhà cửa bận rộn hơn, nhưng tháng Giêng cần khơi, Tết mới đến Bắc Kinh, Ông Chu Bà Chu đều thể ở Bắc Kinh chơi thêm mấy ngày.
Tuy nhiên bây giờ nhiều danh lam thắng cảnh ở Bắc Kinh mở cửa, nhưng là thủ đô, vẫn đáng để dẫn trẻ con đến tham quan nhiều.
Lại chuyện với Nguyễn Đường vài câu, Giang Hạ cúp máy.
Tiếp theo là tuần thi cử, học sinh bận rộn, Giang Hạ cũng bận,
Để ứng phó mùa cao điểm bán hàng, Giang Hạ liên lạc khắp nơi với các nhà máy để lấy hàng, ban ngày cô lên lớp, Chu Thừa Lỗi đến nhà máy chở hàng về.
Chở về , Giang Hạ tan học còn dẫn phân loại, sắp xếp.
Vì Lưu Vĩ Trân và Lý Thu Phượng đều từng mở cửa hàng, kinh nghiệm gì, Giang Hạ cần tự chỉ dạy Lý Thu Phượng cách .
Lần học xong, để Lưu Vĩ Trân và Lý Thu Phượng cùng dẫn là .
Không chỉ Giang Hạ bận, cả nhà đều bận.
Giang Hạ giúp hai nhà máy quần áo trẻ em thanh lý hàng tồn, nhập một lô quần áo trẻ em.
Cửa hàng rộng, bên trái bán quần áo lớn, bên bán quần áo trẻ em.
Càng gần Tết, nhiều đến Bắc Kinh thuê đều sẽ mua quần áo về nhà ăn Tết, bản nỡ mua cũng sẽ nỡ mua cho con cái, vợ và già ở nhà, dù gì nhiều thuê một năm chỉ về nhà một dịp Tết.
Vì cửa hàng quần áo ăn khấm khá, ban ngày một Lý Thu Phượng còn đủ sức lo.
Cô chủ nhà giới thiệu bốn đến giúp việc, bản cô cũng giúp.
Tối thuê thêm bốn sinh viên đại học, Giang Hạ lớp cũng đến giúp, thậm chí Trương Phụ Nghiên cũng đến giúp.
Dì hai, ông ngoại bà ngoại ban ngày đôi khi cũng dẫn trẻ con đến cửa hàng giúp trông nom, chủ yếu là để ý, đừng để thừa cơ lấy trộm.
Nhiều như cũng gần như xuể.
Không chỉ cửa hàng nhà họ đông khách, các cửa hàng phố lớn, trung tâm thương mại cũng đông.
Cả phố lớn đều là .
Ngày càng nhiều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khi-phao-hoi-xuyen-sach-dau-voi-nu-chu-trong-sinh/chuong-702-co-ai-lam-anh-em-kieu-nay-khong.html.]
Chỉ là so với các cửa hàng bán quần áo ở mấy con phố gần đó, cửa hàng của Giang Hạ là đông khách nhất. Mỗi ngày đều hơn hai trăm đến ba trăm lượt khách, và xu hướng tăng dần mỗi ngày.
Bởi vì giá quần áo của họ ưu thế rõ rệt. Giang Hạ lấy hàng trực tiếp từ nhà máy, giá quần áo so rẻ hơn các cửa hàng khác từ mấy hào đến mấy đồng.
Mỗi khách cửa hàng đều sẽ mua một hai cái thậm chí mấy cái. Mua như thì rẻ hơn các cửa hàng khác mấy đồng.
Vì vài khách xem, mua, xem cửa hàng khác cũng mua.
Trừ những phụ kiện như vali kéo, khăn choàng, khăn lụa. Giang Hạ một cái quần áo ít nhất kiếm lời một tệ, nhiều nhất kiếm lời năm tệ.
Vì trời lạnh, đến mua quần áo, đa phần đều mua áo khoác, áo khoác thường kiếm lời hai đến năm tệ một cái.
Vì mấy ngày nay Giang Hạ mỗi ngày đều kiếm hơn một nghìn tệ.
Mở cửa hàng và xưởng thiết kế tổng cộng tốn hơn một vạn năm nghìn tệ, Giang Hạ kiếm một nửa .
Lý Thu Phượng và Lưu Vĩ Trân kiếm ít hơn Giang Hạ một chút, nhưng trung bình mỗi ngày cũng ba trăm tệ.
Cứ bận rộn như cho đến ngày mùng 6, Giang Hạ ngày mai sẽ về nhà.
Trương Nhuệ sớm từ Chu Thừa Lỗi đó ngày mùng 7 họ về nhà.
Vì đặc biệt xin nghỉ ngày mùng 7, định tiễn Lý Thu Phượng, thì đợi đến Tết mới gặp .
Mộng Vân Thường
Kết quả Trương Nhuệ đến nhà họ Chu, mới em họ và dì hai vẫn ở Bắc Kinh, về sớm , thở phào nhẹ nhõm.
Tối chín giờ, đến đón Lý Thu Phượng tan học.
Về đến nhà, dì hai chuẩn tiệc đêm.
Ăn tiệc đêm, dì hai và Giang Hạ chuyện cửa hàng chiều nay: “Hôm nay giờ tan đặc biệt nhiều, một phụ nữ mua một cái áo khoác ăn trộm một cái áo len còn đắt hơn cái áo khoác cô mua. Tiểu Phượng phát hiện, cô còn lớn tiếng ở đó trả tiền ! Còn Tiểu Phượng oan uổng cô , vung tay định tát Tiểu Phượng.”
Trương Nhuệ xong tim đều nhảy lên cổ họng, bên cạnh: “Bị đ.á.n.h ? Nhận mặt đó ?”
Giang Hạ nhíu mày: “Em họ chứ?”
Dì hai vẫy tay: “Không ! Tiểu Phượng né tránh, đ.á.n.h trúng! Rồi cãi , khách chứng cho bọn thấy cô chỉ trả tiền một cái áo khoác, hơn nữa phàm là quần áo trả tiền bọn đều dấu nhãn giặt. Cuối cùng bọn kéo cô báo cảnh sát. Cô mới sợ, nhớ nhầm, vứt cái áo len đó chạy mất.”
Trong cửa hàng đông , mỗi ngày đối mặt với đủ loại khách hàng, tình huống cũng đầu gặp, vì họ nghĩ cách quần áo thanh toán đều mặt khách nhãn giặt bộ thủ của họ thu tiền.
Trương Nhuệ ngờ mua quần áo còn đánh, với Lý Thu Phượng: “Ngày mai và ngày nghỉ, giúp các em bán quần áo. Xem ai còn dám chuyện !”
Chu Thừa Lỗi ngay cạnh Trương Nhuệ, xong liền : “Ngày mai em đưa bọn sân bay?”
Trương Nhuệ thừa nhận: “Em ? Anh nhầm đấy! Hơn nữa đưa anhra sân bay quan trọng hơn bán quần áo giúp chị dâu kiếm tiền ? Chị dâu đúng ?”
Hắn khó khăn lắm mới xin nghỉ hai ngày, thể để và em họ bồi dưỡng tình cảm ?
Hồi đó hai họ đính hôn xong, còn chủ động đề nghị nhiệm vụ, để thời gian về nhiều với chị dâu bồi dưỡng tình cảm.
Bây giờ bản con cái đẻ , hạnh phúc viên mãn! Không nghĩ đến em còn độc ?
Có ai em kiểu ?
Giang Hạ : “Em thấy bán quần áo, quan trọng bằng đưa bọn em sân bay!”
Trương Nhuệ: “… Em thể cướp việc của Tiểu Đông! Tiểu Đông, ngày mai em đưa chị dâu em sân bay!”
Giang Đông vội : “Chị dâu, ngày mai em đưa các chị.”
Trương Nhuệ lập tức nhấc ly rượu lên kính Giang Đông: “Tiểu Đông! Sau em là em trai ! Em trai ruột của ! Sau em việc gì cần giúp, cứ mở miệng! Lên non xuống biển, đều ! Đợi em và Tiểu Nghiêm kết hôn, cho em một phong bì lớn!”
Giang Đông: “Không cần , Nhuệ ca phù rể cho em ! Kéo theo đám bạn của !”
Trương Nhuệ xong đau lòng, ấm ức : “… Tiểu Đông, em gì c.h.ử.i ?”
Giang Đông hiểu: “Em mà.”
Trương Nhuệ: “Vậy tại em mời phù rể? Em nghĩ kết hôn sớm bằng em?”
Mục tiêu của là năm kết hôn!
Giang Đông vẫn chậm hiểu và thành thật: “Đây là sự thật ? Anh còn bạn gái, em nghiệp là thể kết hôn với Tiểu Nghiêm .”
Cả nhà đều !
Trương Nhuệ: “…”
Đau lòng quá!
Hừ, nhất định kết hôn sớm hơn Giang Đông
Hắn lên kế hoạch , Tết năm nay sẽ theo Chu Thừa Lỗi đến nhà ông ngoại bà ngoại bái năm, nhân tiện bày tỏ tấm lòng!
Giang Hạ xoay chuyển chủ đề, với Lý Thu Phượng: “Em họ, dì hai, nếu hai về nhà sớm, thể gọi điện cho chị, chị đặt vé máy bay cho hai .”
Trương Nhuệ lập tức hỏi: “Dì hai, em họ hai định khi nào về?”
Lý Thu Phượng và dì hai định bận đến khi cửa hàng quần áo đóng cửa mới về nhà.
Dì hai : “Không cần, bọn về sớm, 28 Tết bọn mới về nhà. Lần kiếm thật nhiều tiền, áo gấm về làng!”
Dì hai hạ lời hùng hồn.
Dì hai và Lý Thu Phượng định nắm lấy đợt hội chợ Tết , kiếm một mẻ lớn.
Dì hai định ga tàu hỏa bày sạp bán quần áo, ga tàu hỏa và bến xe mới là nơi đông nhất.
Cô hy vọng kiếm nhiều tiền, về nhà xây một ngôi nhà mới.
Trương Nhuệ lập tức : “Dì hai cố lên, dì hai ! Đến lúc đó cháu giúp hai đặt vé máy bay.”
Vì ngày hôm Giang Hạ và Chu Thừa Lỗi dẫn ông ngoại bà ngoại về nhà .
Giang Đông cũng sẽ về muộn hơn một chút.
Một là chuyện công ty, hai là chuyện viện nghiên cứu. Hơn nữa bố Trương Phụ Nghiên vài ngày nữa về nước, Giang Đông định cùng bố vợ và vợ tương lai ăn cơm xong mới về.