Thập Niên 80: Khi Pháo Hôi Xuyên Sách Đấu Với Nữ Chủ Trọng Sinh - Chương 739: Đưa Ta Một Vạn Rồi Tính
Cập nhật lúc: 2025-11-28 11:18:09
Lượt xem: 72
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đáng đời! Ngày ngày nhắc đeo khẩu trang và đội mũ thì ! Giờ thì ăn bài học đó, nhớ đeo khẩu trang và đội mũ cho đàng hoàng !”
“Trừ hai tệ thôi, cứ coi như mua lấy một bài học ! Không thì trừ tiền, tuân thủ quy định nữa! Đáng đời!”
…
Bên khoai tây đều rửa sạch, thái lát, sẽ rửa thứ hai, nên mới quy định đeo khẩu trang và đội mũ.
Bởi vì khi chuyện sẽ những giọt b.ắ.n nước bọt văng , hơn nữa tóc khi di chuyển cũng sẽ rụng, nhà máy mới quy định như .
Mà tên Phùng Nghị Tài buổi chiều giám đốc thường tới, tổ trưởng cũng bận, thường sáng và chiều chỉ đột xuất đến phân xưởng kiểm tra một , kiểm tra xong một sẽ nữa, mỗi tổ trưởng kiểm tra xong, liền tháo khẩu trang và mũ , đồng nghiệp cùng dây chuyền sản xuất nhắc nhở, cũng .
Trong nhà máy, chỉ nhân viên kho và hành chính là cần đeo khẩu trang, nhưng tất cả một khi bước phân xưởng sản xuất đều đeo khẩu trang, đội mũ, ngay cả giám đốc tự đến phân xưởng cũng đeo khẩu trang, đội mũ.
Hắn giám đốc bắt gặp, trừ lương là chuyện bình thường mà?
Thế nên các đồng nghiệp đều ai giúp .
Nghe , Phùng Nghị Tài vẫn cho là đúng, vẫn cảm thấy cần thiết đeo khẩu trang và đội mũ, đúng là chuyện thừa, cũng cảm thấy thấy trừ tiền đang hả hê.
Giang Hạ xem xét tất cả các phân xưởng, cuối cùng đến phòng Nhân sự, với trưởng phòng Nhân sự: “Đồng chí Phùng Nghị Tài ở phân xưởng sản xuất một, khi việc dây chuyền đeo khẩu trang và đội mũ, vi phạm quy chế quy định của nhà máy, đăng ký trừ hai tệ lương của , tiện thể điều chuyển sang bộ phận kho. Hắn phù hợp việc dây chuyền sản xuất, nếu còn tái phạm, trực tiếp khai trừ.”
“Vâng!”
Giang Hạ dặn dò xong việc liền về văn phòng của .
Ba giờ chiều, hai khách hàng hẹn lượt tới.
Cô gặp hai khách hàng mới, tiện thể dẫn họ tham quan dây chuyền sản xuất của nhà máy và nếm thử sản phẩm của nhà máy.
Sau khi tham quan tất cả các dây chuyền sản xuất của nhà máy, cả hai đều nhịn khen: “Đây là nhà máy sạch sẽ nhất, chỉn chu nhất mà từng thấy!”
“Nguyên liệu trong nhà máy tươi hơn cả đồ nhà mua về, nhà máy còn sạch hơn cả bếp nhà ! Ai thấy cũng yên tâm!”
Mỗi khách hàng đến tham quan đều những câu đại loại như , Giang Hạ xong đều mỉm đáp : “Nguyên liệu tươi ngon và vệ sinh sạch sẽ là tôn chỉ cơ bản của nhà máy chúng .”
Hai đương nhiên thêm vài câu ngợi khen.
Sau khi tham quan xong, hai liền thúc giục Giang Hạ đến văn phòng ký hợp đồng, họ giao hàng càng sớm càng .
Nguyên liệu tươi ngon, quá trình sản xuất sạch sẽ vệ sinh, hương vị ngon, sản phẩm như bán thật yên tâm!
Vì sắp đến Tết , hai khách hàng đều giao hàng càng sớm càng , đều mang theo một túi lớn tiền mặt đến giao dịch.
Một mang ba vạn, một mang năm vạn, thành ý vô cùng.
Những khách hàng tìm đến cửa gần đây, đều là mang tiền mặt đến giao dịch, nhưng hôm nay hai mang tiền mặt nhiều hơn, những khác đều là một vạn hoặc vài nghìn, đặt cọc .
Chứng tỏ hai khách hàng của Chu Thừa Lỗi thực lực hùng hậu!
Vào cái thời buổi , mấy vạn đồng cũng dễ dàng gì mà lôi .
Giang Hạ hỏi qua kho hàng, liền vui vẻ đồng ý sáng mai sẽ ưu tiên sắp xếp giao một phần hàng cho họ.
Bây giờ khách hàng nhiều, dây chuyền sản xuất sản phẩm nhanh hơn khi sản xuất thủ công nhiều.
Công nhân chủ động tăng ca, đều nắm bắt cơ hội kiếm chút tiền ăn Tết.
Ngày nào cũng tan lúc mười một giờ đêm, sáng hôm bảy rưỡi bắt đầu .
Nếu Giang Hạ quy định muộn nhất là mười một giờ, mười một giờ trả thêm tiền tăng ca, còn đến mười hai giờ khuya.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khi-phao-hoi-xuyen-sach-dau-voi-nu-chu-trong-sinh/chuong-739-dua-ta-mot-van-roi-tinh.html.]
Mặc dù kho hàng, nhưng ngày mai giao hết hàng trị giá tám vạn cũng là thể, Giang Hạ đồng ý với hai họ sẽ chia ba đợt giao hết, Tết giao một nửa, Tết giao nửa còn , đây là nhanh nhất .
Cô dành cho nhà máy đủ thời gian sản xuất, cùng gian đặt hàng cho những khách hàng khác.
Người thoải mái thích ăn với thoải mái, hai nhanh nhẹn ký xong hợp đồng liền rời .
Gặp xong hai vị khách hàng , là năm giờ mười phút chiều, Giang Hạ định về nhà thì nhận điện thoại của Chu Thừa Lỗi, Giang Hạ kể với về việc ký hai khách hàng mới và phạt một nhân viên phân xưởng.
Nói chuyện một lúc , cô : “Em tan về đây, xem ngân hàng đóng cửa , gửi tiền.”
Tám vạn đồng tính cũng là một khoản tiền khá lớn.
Đầu dây bên , Chu Thừa Lỗi liếc giờ, ngân hàng sắp đóng cửa , dặn dò Giang Hạ: “Về đến nhà gọi điện cho .”
“Vâng.” Giang Hạ đáp lời xách túi hành lý đựng tiền rời văn phòng, hướng đến chiếc xe.
Sắp tan ca, Phùng Nghị Tài từ phân xưởng bước liền trông thấy Giang Hạ xách một túi hành lý.
Trực giác mách bảo , túi đó là tiền.
Hai hôm nay đều thấy khách hàng đến đặt hàng, đó Giang Hạ xách một bao tiền rời .
Giang Hạ lên xe, đặt túi hành lý lên ghế phụ, trực tiếp lái xe rời .
Khu công nghiệp ngân hàng, Giang Hạ vòng qua, xem ngân hàng đóng cửa .
Không thì để nhiều tiền như trong nhà cũng an .
Chỉ là lái xe đến ngân hàng, cửa cuốn của ngân hàng hạ xuống một nửa, xe chở tiền cũng chuẩn rời .
Giang Hạ liếc giờ, năm giờ hai lăm phút, thôi, ngân hàng tan lúc năm rưỡi, kịp .
Mộng Vân Thường
Cô trực tiếp lái xe về nhà.
Địa điểm chọn cho khu công nghiệp thường là xa trung tâm thành phố, ở những nơi khá hoang vắng.
Đặc biệt là Giang Hạ về làng, con đường còn hẻo lánh hơn cả thành phố.
Từ khu công nghiệp thành phố còn đường tu sửa, nhưng về làng là ngược hướng, đường tu sửa.
Khi Giang Hạ qua một đoạn hai bên cỏ dại, bất ngờ từ trong bụi cỏ xông , cô phanh gấp.
Người xông suýt nữa đâm, ngã phịch xuống đất, đó vật đất mắng ngay: “Ái chà, đau c.h.ế.t ! Cô lái xe kiểu gì ? Cứu mạng với! Có đ.â.m !!”
Giang Hạ tháo dây an , định xuống xe xem tình hình đối phương, liền thấy trong bụi cỏ còn một nữa.
Giang Hạ thuận tay từ ngăn chứa đồ ở cửa xe lấy một món đồ, xuống xe khóa cửa xe .
Người trong bụi cỏ lập tức xuất hiện khi Giang Hạ bước xuống.
Người cao lớn, béo mập, mặt còn một vết sẹo dài: “Con mụ! Cô lái xe kiểu gì ? Đâm em !”
Người đất cũng đau đớn ôm m.ô.n.g dậy: “Đau c.h.ế.t ! Ta gãy xương , ! Đâm gãy xương ! Tính đây?”
Hai sánh vai áp sát Giang Hạ.
Giang Hạ liếc đối phương, da lẽ còn trầy xước: “ hề đ.â.m ! Là tự nhiên xông , ngã! Nhìn bộ dạng của cũng giống gãy xương. Vậy ! bồi thường cho một chút tiền t.h.u.ố.c men, mười tệ đủ ? Không đủ thì thể báo cảnh sát xử lý, cũng thể đến bệnh viện khám thương, tiền t.h.u.ố.c men hết bao nhiêu bồi thường bấy nhiêu.”
“Mười tệ? Đi đuổi ăn mày ! Cô là ông chủ mấy cái nhà máy trong khu công nghiệp gần đây ? Vậy ! Đưa một vạn tệ, tính!”