Chương 17
Sau khi Cố Bắc Thần rời đi, Thẩm Minh Dịch nhìn Lâm Uyển với ánh mắt bớt đi một phần dịu dàng, giọng nói cũng lạnh hẳn.
"Tiểu Uyển, em nói vậy là có ý gì? Tại sao lại muốn Cố Bắc Thần đặt tên cho con chúng ta?"
Lâm Uyển dường như vừa sực tỉnh mình đã nói gì, vội vàng chữa lời.
"Minh Dịch, anh nghĩ nhiều rồi. Em chỉ nghĩ Bắc Thần vẫn luôn đắm chìm trong nỗi đau vì Khương Trà ra đi, em muốn anh ấy đặt tên cho con để sau này dù anh ấy không có con đi nữa, cũng có thể thỉnh thoảng nhớ đến con của chúng ta, trên đời này ít nhất còn có một mối bận tâm."
Thẩm Minh Dịch không vì lời giải thích của Lâm Uyển mà xua tan nghi ngờ.
Ngược lại còn gieo mầm nghi ngờ trong lòng.
Điền Thúy Nga bế cháu đứng một bên, thu hết mọi chuyện vào tầm mắt, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Sau khi rời bệnh viện, Cố Bắc Thần về đơn vị.
Anh về đến văn phòng Trung đoàn trưởng, cầm lấy tấm ảnh Khương Trà trên bàn, vuốt ve trong tay.
Một lát sau, Cố Bắc Thần đặt tấm ảnh xuống, cầm cuốn sổ nhật ký trên bàn, bắt đầu viết.
"Vợ ơi, con của Lâm Uyển hôm nay sinh rồi, là một bé trai. Nếu em vẫn còn đây, lúc này có lẽ chúng ta cũng đã có con rồi..."
Đang viết, một giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống cuốn sổ nhật ký.
Tay Cố Bắc Thần dừng lại, tầm nhìn bị màn nước dần dâng lên trong mắt làm nhòa đi.
"Khương Trà, lâu thế này rồi, em chưa lần nào về thăm anh trong mơ, em có biết anh nhớ em nhiều lắm không..."
Cố Bắc Thần vừa nói, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, đập lên trang sổ.
Nước mắt rơi xuống làm nhòe đi những dòng chữ vừa viết.
Thấy vậy, Cố Bắc Thần vội đưa tay lau những giọt nước mắt rơi trên sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-khuong-tra/chuong-16.html.]
Sau đó, anh lau đi nước mắt nơi khóe mi, nén lại nỗi chua xót trong cổ họng, giấu cuốn sổ vào ngăn kéo, rồi quay đầu tiếp tục vùi mình vào công việc.
Trong ngăn kéo bị khóa có ba cuốn sổ nhật ký đã viết xong.
Cố Bắc Thần viết lại những chuyện xảy ra mỗi ngày, ngày qua ngày, không hay biết đã viết được nhiều đến thế.
Ngày tháng cứ thế trôi đi.
Hằng ngày Cố Bắc Thần ngoài công việc ra, chỉ thỉnh thoảng đến nhà Thẩm Minh Dịch thăm đứa bé.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Một bên khác, tại Los Angeles.
Khương Trà ở bên đó sau khi vết thương lành, liền vùi mình vào việc học tập căng thẳng.
Cô vốn dĩ đã là bác sĩ phẫu thuật, chỉ là kỹ thuật và kinh nghiệm chưa đủ.
Lãnh đạo Bệnh viện Thẩm Bắc rất xem trọng cô, nên mới cử cô sang Los Angeles học tập nâng cao.
Ban đầu, Khương Trà ở Los Angeles còn lạ lẫm, thêm vào đó rào cản ngôn ngữ, nên mỗi ngày đều rất áp lực, cả người gầy đi trông thấy. Tần Hạo Vũ liền thường xuyên ở bên cạnh an ủi, động viên cô. Dưới sự động viên của Tần Hạo Vũ, Khương Trà dần dần thích nghi với cuộc sống ở Los Angeles, mối quan hệ của hai người cũng ngày càng tốt đẹp.
Ba năm sau.
Tháng 8 năm 1989.
Cố Bắc Thần được thăng chức thành Thủ trưởng Quân khu Thẩm Bắc. Thẩm Minh Dịch cũng được thăng chức thành Lữ đoàn trưởng.
Sau khi Cố Bắc Thần trở thành Thủ trưởng, công việc càng bận rộn hơn.
Hôm đó.
Cố Bắc Thần nhận được tin tức, có năm tên tội phạm tự chế năm cân thuốc nổ, ngang nhiên tuyên bố sẽ cho nổ tung trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố. Nhất thời, cả Hải Thành lòng người hoang mang.
Ngay khi vừa nhận được tin, Cố Bắc Thần liền tổ chức nhân lực, chuẩn bị hôm sau lên đường tới Hải Thành truy bắt băng nhóm tội phạm.
Tối, Cố Bắc Thần trở về khu gia quyến. Vừa dừng xe xong, còn chưa bước vào cổng sân, liền bị người từ phía sau ôm lấy. Tiếp đó, giọng nói mềm mại của Lâm Uyển vang lên.
"Bắc Thần, em nhớ anh quá, sao anh cứ mãi né tránh em?"
Cố Bắc Thần cứng đờ, sau đó vội vàng kéo Lâm Uyển ra, lùi lại vài bước, nghiêm nghị nói.
"Lâm Uyển, em làm gì vậy? Em là người có chồng có con rồi, nếu bị người khác nhìn thấy thì giải thích thế nào?"
Lâm Uyển lại mang vẻ mặt tổn thương. "Bắc Thần, em và Thẩm Minh Dịch không còn tình cảm nữa rồi, người em thích là anh, em muốn ở bên cạnh anh! Khương Trà đã đi ba năm rồi, sao anh cứ mãi không chịu đối diện với lòng mình?"
Cố Bắc Thần nhìn Lâm Uyển, trong lòng dâng lên một sự bực bội.
Kể từ khi anh lên chức Thủ trưởng, Lâm Uyển liền thỉnh thoảng tìm anh đến nhà ăn cơm. Lúc đầu, anh nghĩ Lâm Uyển là chị họ của Khương Trà, hai nhà lại là họ hàng, nên không nghĩ nhiều liền đi. Nhưng sau bữa cơm, khi chỉ có hai người, Lâm Uyển luôn nói với anh những lời có ý mà như không. Cố Bắc Thần giờ đã nhận ra lòng mình, người anh thực sự yêu trong lòng là Khương Trà. Vì vậy, ngay khi Lâm Uyển bắt đầu nói những lời đó, Cố Bắc Thần đã nói thẳng ra.