Mẫn Duyệt gật đầu: "Dạ, , bác Phùng, các bác  sớm  ạ?"
"Ừ, chúng  còn chút việc    huyện."
DTV
"Vậy con chào bác ạ!"
Mẫn Duyệt   xong thì Thẩm Diễm từ nhà bên gọi: "Mẫn Duyệt,  thôi nào!"
"Ừ,  tới ngay đây!" Mẫn Duyệt đáp  Thẩm Diễm,   sang  với Phùng Thục Doanh: "Bác Phùng, con   nhé!"
Nhìn hai cô gái rảo bước  sông, Phùng Thục Doanh mỉm .
Nguyễn Tố Thu cũng   ngoài,  : "Ngày  nhà họ Vương giận dỗi chúng  cũng chỉ vì con bé , giờ  hòa thuận cũng là nhờ con bé . Chị Doanh , chút nữa chị  dự tiệc nhớ quan sát thật kỹ,  chừng sắp tới nhà  cũng  chuyện vui, đừng để đến lúc đó  chẳng  gì!"
Phùng Thục Doanh đồng tình gật đầu: " là  học hỏi kỹ ."
Con bé Tiểu Duyệt  ở nhà họ Mẫn lâu như , trong mắt  ngoài, nó  là  của nhà  . Chuyện kết hôn cũng nên suy nghĩ đến,  thể để cô gái mang danh  chính thống mãi .
"Chị dâu , mấy ngày nữa chúng  cùng  Bình Kinh một chuyến, thăm Tiểu Nguyệt và ghé qua nhà họ Hạ luôn."
Phùng Thục Doanh  hài lòng với Hạ Mẫn Duyệt hiện tại. Cô thật lòng  với Khải Hàng, ngay cả khi mắt của Khải Hàng   hồi phục , giao con trai cho cô gái nhỏ  -  luôn hết lòng vì " Mẫn" của  - bà cũng cảm thấy yên tâm.
Hạ Mẫn Duyệt chẳng  các bậc trưởng bối nhà họ Mẫn  bắt đầu tính đến chuyện chung  của cô, lúc  cô vẫn đang vui vẻ đùa nghịch trong làn nước suối trong veo và mát lạnh.
Giặt xong chăn màn, quần áo   cô cũng ướt sũng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-mang-theo-he-thong-y-te-tro-ve-yeu-anh/chuong-111.html.]
Gần về đến nhà, Thẩm Diễm  mái tóc ướt đẫm của cô  nhắc nhở: "Mẫn Duyệt, lát nữa phơi chăn xong thì  quần áo  nhé. Dù thời tiết nóng nhưng mặc đồ ướt cũng   , nhất là con gái,   giữ gìn sức khỏe."
Mẫn Duyệt là bác sĩ, tất nhiên hiểu rằng còn trẻ mà  giữ ấm,    dễ  phong thấp. Dù , cô vẫn cảm ơn lời nhắc nhở của Thẩm Diễm và  đáp: "Cảm ơn chị Diễm  nhắc, lát nữa em sẽ  đồ ngay."
Về đến sân nhà, cô thấy cửa phòng của Mẫn Khải Hàng vẫn đóng. Cô cẩn thận bước nhẹ chân, trong lòng thầm nghĩ: "Sao hôm nay  Mẫn  ngủ nướng thế nhỉ?"
Nhìn  bếp, bữa sáng còn đặt  bếp mà  hề đụng tới.
Chẳng lẽ đêm qua    thức khuya học tiếng Anh nữa ?
Cô   với  nhiều  rằng trong thời gian trị liệu và hồi phục thì   suy nghĩ nhiều,  nghỉ ngơi đầy đủ. Ôi, đúng là kiểu bệnh nhân   lời,  phạt thôi, phạt đ.á.n.h  m.ô.n.g  chứ!
Thôi , ngủ bù thêm ban ngày cũng .
Mẫn Duyệt quyết định  đ.á.n.h thức , nhẹ nhàng phơi chăn và quần áo,  đó   căn phòng nhỏ phía  để  đồ ướt.
Quần áo của Hạ Mẫn Duyệt cũng  ít, nhưng kiểu dáng thì  chẳng  nhiều, đa phần đều là áo sơ mi, màu trắng chiếm đa , ngoài  còn  màu xanh nhạt và hồng phấn.
Cô lôi  hai chiếc áo, cúc áo ở n.g.ự.c  bắt đầu lỏng lẻo.
Nhìn xuống n.g.ự.c , Mẫn Duyệt  khỏi liếc mắt ngắm nghía thêm vài ,  khẽ hất nhẹ. "Trước  vẫn quyến rũ như đời , ôi,     ai sẽ  hưởng nhỉ!"
Cô khẽ lẩm bẩm: "Phì phì, tất nhiên là Khải Hàng , đổi  khác thì thà   bà cô già cả đời còn hơn."