“Không   về nhà  đẻ...” Hồ Xuân Hoa  leo lên xe cùng  ,  kể cho bí thư Tiêu  lý do vì  họ xuất hiện ở đây.
“Sao thế, bí thư Tiêu? Thị trưởng Liêu  bảo  cho các   giúp trấn Tân Giang mà? Làm     xe thế ?”
“Ông   cho   là    chắc? Trên núi   khôn ngoan mà. Hơn nữa, lửa bên trấn Tân Giang to như thế,  cứ như chẳng thấy gì, chỉ lo cho con trai lập công. Đây   lúc tính toán chuyện lập công  …”
Phải công nhận, bí thư Tiêu  đúng là  quan điểm thẳng thắn,  đúng đắn.
Thật may mắn vì gặp  ông . Nếu , với quãng đường xa như , chỉ dựa  đôi chân mà  thì chẳng  bao giờ mới về đến nơi.
Chiếc xe rung lắc suốt gần một giờ đồng hồ, đến  chín giờ tối, cuối cùng họ cũng đến chân núi Sùng Khâu ở trấn Tân Giang.
Bí thư Tiêu : “ chỉ  thể đưa   tới đây,  còn  lên núi giúp dập lửa. Các cô mau về nhà, báo cho gia đình    an .”
Sau khi cảm ơn bí thư Tiêu,   tạm biệt  và mỗi   về nhà .
Hạ Mẫn Duyệt gần như chạy vội về nhà, trong lòng lo lắng. Ông cụ Mẫn,  Mẫn, bác gái Phùng và thím vẫn  thấy cô về, chắc chắn sẽ  sốt ruột.
 khi cô về đến nhà họ Mẫn, trong sân    chút ánh sáng nào, nhà   ai cả.
DTV
Cô sang nhà bên cạnh hỏi thăm, thì gặp Thẩm Diễm. Thẩm Diễm  cả buổi chiều cô  thấy ai bên nhà họ Mẫn về.
Mẫn Duyệt hiểu ngay, chắc hẳn  nhà họ Mẫn  lên núi giúp dập lửa, hoặc  tìm cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-mang-theo-he-thong-y-te-tro-ve-yeu-anh/chuong-133.html.]
  Mẫn vẫn  hồi phục   thị lực  mà!
Cô vội vã   nhà tìm giấy bút,  một mảnh giấy để , báo rằng cô  về,  đó  chạy .
Chính quyền trấn  điện thoại, cô   gọi về nhà. Trấn Tân Giang xảy  vụ cháy lớn thế , ông bà, bố  và các  trai ở quê nhà chắc chắn đang  lo lắng cho cô.
Tại nhà họ Hạ ở Bình Kinh, Đặng Chi Huệ cùng ông cụ đang lo lắng đợi tin tức.
Chồng và con trai lớn đều   đến trấn Tân Giang, nhưng  gọi điện báo bình an, khiến bà vô cùng sốt ruột,   dám  ngoài, sợ rằng   khỏi thì sẽ  cuộc gọi đến.
Hạ Kiêu Dương  khi tăng ca đến  khuya mới về nhà, bụng đói cồn cào: "Mẹ, còn cơm  ạ?"
Nhắc đến cơm, Đặng Chi Huệ mới sực nhớ  cả bữa tối cũng  nấu, ông cụ cũng  nhịn đói theo, bà thực sự  quá lơ đễnh !
"Con , nếu tăng ca thì ăn cơm ở cơ quan luôn , cứ về muộn thế  thì  dày sẽ hỏng mất thôi,   bao nhiêu  mà con  . Đợi chút nhé,  sẽ  nấu mì, lát nữa mang cho ông nội con luôn."
"Ông nội cũng  ăn cơm ạ? Ủa, bố con  ?"
"Bên Tân Giang chiều nay  cháy rừng,  trai và bố con đều  qua đó. Ông nội con thì ở trong phòng luyện chữ,  là để tĩnh tâm. Còn  thì lo lắng quá, đến quên cả nấu ăn."
Nghe , Hạ Kiêu Dương lập tức nghĩ đến em gái: "Cháy lớn cỡ nào? Bắt đầu từ ? Còn Mẫn Mẫn thì ?"
"Vẫn   tin tức gì! Nghe  cháy to lắm, dì Triệu của con  gọi điện cho  bảo rằng lửa ở Tân Giang ngày càng lớn, trời tối mà  cách hai, ba chục dặm vẫn thấy ánh lửa màu cam. Dì  bảo  gọi Mẫn Mẫn về ngay, nhưng    gọi con bé về từ  bây giờ..."