Mọi  chỉ  chỉ trỏ, thì thầm bàn tán, mỗi   tưởng tượng  đủ  câu chuyện.
Thậm chí, trong đám đông còn   tỏ  ghen tị, nghĩ rằng  phụ nữ  lúc sống hẳn   hạnh phúc khi  hai  đàn ông  trai như  coi trọng.
Một  quen với Mẫn Tiền Trình, thấy   đang đỡ ông cụ Mẫn đang đau buồn, liền tới chọc tay hỏi: “Này, Tiền Trình, cái   cháy c.h.ế.t  là ai ?”
“Làm ơn nhường đường,  ơn nhường đường!” Không đợi Mẫn Tiền Trình trả lời,  của trạm y tế  khiêng cáng tới.
Họ nhận  tin rằng  một   lửa thiêu c.h.ế.t, cháy đến mức  thể nhận  hình dáng ban đầu.
Người  c.h.ế.t thì   lo liệu,  thể để mãi ở đây . Dù bận rộn, họ vẫn tranh thủ chút thời gian đến thu dọn thi thể, đem về tạm thời đặt chỗ khác, đợi khi hết hỗn loạn sẽ   đến nhận diện.
Thấy các nhân viên y tế mặc áo blouse trắng đến, những  hiếu kỳ vội vàng tránh đường.
Hai  đàn ông thô bạo khiêng cái xác cháy đen  mặt đất lên cáng.
Hạ Liệt Diễn bừng tỉnh, vội vàng đẩy họ : “Đừng đụng  em …”
Một trong hai     đẩy bất ngờ buông tay, khiến "cục than cháy" lăn qua một bên.
Dưới ánh sáng của đuốc và đèn pin,    thấy phần  của cái xác,  khỏi hít một  lạnh và lùi  ba bước. Quá kinh hoàng, cảnh tượng  thật đáng sợ!
DTV
Hai nhân viên y tế định lý luận với Hạ Liệt Diễn thì Mẫn Khải Hàng  giật lấy chiếc đèn pin từ tay một  và soi  bụng thi thể.
Sau hai giây,   ngạc nhiên  vui mừng hét lên: “Không  cô ,   cô …”
Trên bụng t.h.i t.h.ể vẫn còn một mảnh vải   cháy hết, màu xanh lục.
 Mẫn Khải Hàng nhớ rõ sáng nay   thấy Hạ Mẫn Duyệt mặc áo trắng, áo sơ mi cũng màu trắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-mang-theo-he-thong-y-te-tro-ve-yeu-anh/chuong-138.html.]
Vậy nên đây   Mẫn Mẫn,   Hạ Mẫn Duyệt của .
Một câu  khiến Hạ Liệt Diễn và ông cụ Mẫn bừng tỉnh: “Khải Hàng,  chắc chứ?”
“Thật sự   là Mẫn Mẫn? Cậu…” Sao   ?
“Anh Mẫn, mắt   khỏi  ?” Giọng  ngạc nhiên quen thuộc vang lên từ trong đám đông.
Mẫn Khải Hàng  đầu ,  con gái với đôi mắt sáng long lanh ,   chính là   leo lên trái tim   ?
Hạ Mẫn Duyệt  thím  rằng ông nội  tìm cô cả buổi, liền vội vàng rời tay khỏi việc đang  để đến sở chỉ huy. Cô định nếu  thấy ông ở đó thì sẽ mau chóng về nhà để gia đình   lo lắng.
Khi đến sở chỉ huy, cô  thấy    rằng một t.h.i t.h.ể cháy đen   đưa xuống từ núi,  vẻ là của một phụ nữ.
Tim cô giật thót, lập tức nghĩ đến Hứa Đông Mai,     lời khuyên và nhất quyết  theo con đường . Cô  đến xem, mong rằng đó   là Hứa Đông Mai.
Vừa đến gần, cô  thấy tiếng quen thuộc  lớn: “Không  cô ,   cô .”
Là giọng của  Mẫn ? Sao    ở đây?
Chưa kịp nghĩ ngợi thêm, Hạ Mẫn Duyệt  chen  đám đông, thấy Mẫn Khải Hàng đang cầm đèn pin soi xuống đất.
Trời ơi, mắt Mẫn Khải Hàng  khỏi  ? Anh   thấy  ?
Cô còn  kịp định thần thì   một đôi tay vạm vỡ kéo mạnh  vòng ôm ấm áp.
Bên tai vang lên giọng  đầy cảm xúc: “ Mẫn Duyệt, cả buổi chiều nay em   ?”