Ông  cháu gái  xinh , gia đình  khá giả, nên  nhiều   chơi cùng Mẫn Mẫn, cả con trai lẫn con gái.
Ông cũng  Mẫn Mẫn  với vài  trong  đó. Lần  cô gây  chuyện lớn như ,    liên quan đến mấy  đó.
Sống ngần  năm, ông hiểu rõ tâm địa của những “con sói” đó.
Nghĩ rằng  khi Mẫn Khải Hàng rời , họ sẽ  cơ hội ?
Hừ, một lũ chỉ  dựa  gia đình,  bậc cha chú,   sánh  với Khải Hàng?
Vì thế, ông quyết định  thẳng: "Mẫn Mẫn, con  đầy hai mươi, bây giờ là lúc  học tập, nỗ lực nâng cao giá trị bản . Yêu cầu lớn nhất của ông là: tuyệt đối   lén lút yêu đương  lưng gia đình,  rõ ?"
Giọng điệu của ông Hạ  nghiêm nghị.
Mẫn Mẫn bây giờ  hiểu, nhưng     trưởng thành, cô sẽ thấy Mẫn Khải Hàng thực sự là lựa chọn  nhất.
Trong lòng ông, Mẫn Khải Hàng vẫn là cháu rể lý tưởng, chỉ khi giao đứa cháu gái mà ông thương yêu nhất cho  , ông mới yên lòng.
Mọi  trong nhà họ Hạ   suy nghĩ của ông, nhưng tất cả đều đồng ý với yêu cầu của ông.  là  hợp lý và cần thiết.
Mẫn Mẫn xinh , nhưng  thiếu kinh nghiệm xã hội. Có quá nhiều kẻ  lợi dụng ngoại hình và gia cảnh của cô để “lên đời”.
Nếu lỡ  ai đó lừa dối bằng những lời ngon ngọt, hậu quả sẽ là cả một đời sai lầm. Vì thế, cảnh báo sớm là cần thiết.
Đặng Chi Huệ : "Mẫn Mẫn, ông nội   sai. Nếu gặp   con  cảm tình, nhất định   cho gia đình  ,  ?"
Mọi  đều  Mẫn Duyệt, chờ cô đáp: "Nghe ."
Tuy nhiên, cô ngước lên, với vẻ mặt nghiêm túc : "Ông, ba, ,  hai, con   tìm Mẫn Khải Hàng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-mang-theo-he-thong-y-te-tro-ve-yeu-anh/chuong-23.html.]
Lời  dứt, cả nhà họ Hạ đều sững sờ.
Chuyện   rùm beng đến thế, Mẫn Mẫn ở nhà họ Mẫn, mặt mũi và tính mạng đều  màng, nhất quyết đòi huỷ hôn. Vậy mà bây giờ, hôn ước  giải trừ, cô    tìm Mẫn Khải Hàng?
Đây...   là do sốt mà đầu óc  ảnh hưởng chứ?
Hạ Kiêu Dương là  đầu tiên phản ứng: “Mẫn Mẫn, em  để quên đồ gì ở nhà họ Mẫn ? Nói  hai ,   lấy giúp cho!”
Chuyện mà cô em gái gây  ở nhà họ Mẫn,  nhà họ Hạ đều  cả. Giờ thì đừng  cô   chào đón ở đó, chỉ sợ hàng xóm xung quanh thấy cô cũng sẽ ném rau thối. Nên nếu  để quên gì,  nghĩ  hơn là   lấy giúp.
Ba  và ông nội đều  cô,  hiệu hỏi cùng một điều.
Nếu  thứ gì để quên ở nhà họ Mẫn, chắc chắn đó chỉ  thể là trái tim của  thôi.
Mẫn Duyệt cúi đầu, mím môi: "Anh hai, em  để quên gì, em chỉ  tự   gặp   thôi."
Thật , vì "Mẫn Duyệt"    quá quyết tuyệt, giờ cô chẳng tìm  lý do thích hợp để giải thích tại     gặp Mẫn Khải Hàng nữa.
Hạ Thường Thanh đập tay xuống bàn: “Hạ Mẫn Duyệt!”
Cô giật , cảm giác như cả căn phòng rung chuyển ba .
DTV
Thấy cha  bật dậy, khuôn mặt đầy giận dữ, chỉ thẳng  cô: "Con, con..."
Rồi ông hít sâu hai : “Mấy ngày tới con hãy ở trong nhà mà suy ngẫm, nếu dám bước  khỏi cổng một bước, coi chừng ba đ.á.n.h gãy chân con.”
Hạ Thường Thanh cảm thấy  bao giờ trong đời   tức giận và mất mặt đến thế.