Khoảng nửa tiếng , Phùng Thục Doanh và Mẫn Tự Cẩm cũng  đến nơi.
Mẫn Tự Cẩm đeo một cái gùi đầy dây khoai lang: "Thím,  hai, về nhà thôi!"
Sau khi gọi, cô  nhận  Mẫn Duyệt cũng  mặt, lập tức bĩu môi với vẻ khinh thường,  chỗ nào cũng  mặt cô ?
"Ừ, xong ngay đây." Nguyễn Tố Thu trả lời, mặt trời  sắp lặn, cũng đến lúc về chuẩn  bữa tối.
Mẫn Khải Hàng : "Mọi  về  ."
Mảnh đất  cuốc vẫn còn  một phần ba.
Mẫn Duyệt nhanh chóng  : "Thím, mảnh đất  của cháu vẫn còn một chút nữa."
 , cô cố tình ở  để về cùng với Mẫn Khải Hàng.
Mẫn Tự Cẩm đặt gùi xuống: "Vậy con cũng ở ."
Phùng Thục Doanh kéo cô : "Đi về."
Mẫn Tự Cẩm  vui   kéo : "Mẹ,  kéo con  gì?"
DTV
"Anh trai con tuy   thấy, nhưng  quen thuộc với cánh đồng nhà , chỉ là tốc độ  việc chậm hơn một chút. Con ở  sẽ khiến  trai cảm thấy như    tin tưởng  ."
Mẫn Tự Cẩm phàn nàn: "Không  con  tin , mà là con  tin con hồ ly tinh Hạ Mẫn Duyệt ..."
Cô  cứ cảm thấy   Hạ Mẫn Duyệt đến là  ý đồ,   cô    gì mà khiến ông nội đồng ý cho cô  ở .
Nguyễn Tố Thu : "Sao? Con còn sợ cô  ăn mất  trai con ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-mang-theo-he-thong-y-te-tro-ve-yeu-anh/chuong-44.html.]
Mẫn Tự Cẩm 'hừ' một tiếng: "Chứ còn gì nữa! Phải , , thím, lát nữa khi nấu cơm, đừng nấu phần cho cô , cứ để cô  tự lo, xem cô  chịu đựng  bao lâu thì cuốn xéo ."
Phùng Thục Doanh   gì, thực  bà cũng   , nhưng  cảm thấy  nên.
Nguyễn Tố Thu : "Thôi bỏ , nhà  cũng  đến mức  cho cô  ăn một bữa. Với , thím thấy Mẫn nha đầu hôm nay  vẻ   đổi, lúc chiều chính cô  giặt đồ cho Khải Hàng, giặt  sạch, còn giúp thím vắt ga trải giường, quét dọn sân,  theo thím  đây  việc, dù vụng về nhưng ít nhất cũng chịu . Thím nghĩ, nếu   thật lòng  sửa sai, cũng nên cho cô  một cơ hội."
"Vết thương  cổ tay con bé còn  khỏi mà   giặt đồ cho Khải Hàng?" Phùng Thục Doanh hỏi.
"Chứ còn gì nữa, lúc đầu chị còn thấy cô  vụng về,  mới để ý thấy cô  cẩn thận né tránh chỗ  thương."
Phùng Thục Doanh nhíu mày: "Con bé , rốt cuộc đang định  gì?"
"Chắc chắn là   ý ." Mẫn Tự Cẩm bĩu môi.
"Thôi, ông nội con  đồng ý cho con bé ở , đương nhiên ông   lý do. Chúng  chỉ cần chú ý hơn là ." Phùng Thục Doanh .
Dù  thì bà của Hạ Mẫn Duyệt cũng là bề  của họ,  mang danh nghĩa đến để chuộc ,  thể dùng chổi lớn mà đuổi con bé  ngoài .
Trong nhà  nhiều , bao nhiêu đôi mắt giám sát, bà xem con bé  thể giở trò gì.
Ngày  đúng là  để ai yên mà!
Mẫn Duyệt    nhận   đang khiến   trong nhà mệt mỏi, lúc  cô  nhanh chóng nhổ sạch cỏ ở mảnh đất của . Sau đó, cô  xuống bờ đất, hai tay chống cằm,  chăm chú về phía Mẫn Khải Hàng.
Càng  càng thấy   trai, đôi mắt cô như sáng lấp lánh,  ngốc nghếch   gì.
Ánh mắt cô quá mãnh liệt, dù Mẫn Khải Hàng   thấy, nhưng theo cảm giác cũng  thể nhận , khiến  thấy khó chịu.