Nghe giọng điệu của Ông Mẫn, Hạ Mẫn Duyệt liền hiểu, hóa  là họ  tự trồng thảo d.ư.ợ.c ?
Wow, nếu  thể gom tất cả  một   thu hoạch,  đó đổi thành điểm thì thật tuyệt  bao!
Mẫn Quân Diệu cảm thấy ánh mắt cô nhóc  đang  ý định nhắm  ruộng t.h.u.ố.c của ông thì ?
“Sao? Cháu   xem ?” Ông nhướn mày hỏi, hừm, nếu con nhóc  vẫn  chịu  đổi, dám phá hỏng thảo d.ư.ợ.c của ông, ông sẽ đ.á.n.h gãy chân nó  quẳng về nhà họ Hạ cho xem.
“Không, ,   , cháu chỉ hỏi  thôi. Hì hì, Ông Mẫn, chúng  mau về , chẳng  ông bảo còn  sắc canh Bổ huyết trừ ứ cho  Mẫn ?”
Tốt nhất là  nên  xem, nếu    kìm  mà thu sạch  tay thì chắc ông Mẫn sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t cô mất.
Thôi, thôi, điểm đổi thì cứ tính cách khác .
Khi về đến nhà,  là tầm năm sáu giờ chiều,     và  đồng cũng đều  về.
Mẫn Tự Cẩm ngay lập tức kiểm tra gùi của Hạ Mẫn Duyệt: “Hừ!”
Cô     mà, một tiểu thư tay yếu chân mềm như , theo  núi thì  thể   gì? Cô  chỉ ở chân núi tùy tiện hái chút thảo d.ư.ợ.c thôi mà  thu hoạch nhiều hơn.
Hạ Mẫn Duyệt phớt lờ ánh mắt khinh thường của cô , giơ chân lên khoe: “Tự Cẩm, cảm ơn đôi giày của cô nhé. Giờ bẩn ,  cũng ngại trả ,   khi  về nhà sẽ mua đôi mới đền  nha!”
Phải  đôi giày cao su   đường núi thật  tệ,  nhẹ  chống trơn, mấy ngày tới cô   luôn.
DTV
Nhắc đến đôi giày, Mẫn Tự Cẩm càng thêm bực bội, nhưng  câu   đó của cô, cơn giận  bộc phát  nữa, cô  vẫn hậm hực: “Hừ, ai thèm đôi giày của cô chứ!”
Rồi cô      vườn .
Nhìn bóng dáng Tự Cẩm, Hạ Mẫn Duyệt  thầm, thật  nhà họ Mẫn   ai quá khó chiều cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-mang-theo-he-thong-y-te-tro-ve-yeu-anh/chuong-55.html.]
“Mẫn Duyệt,  đây!” Ông Mẫn gọi.
“Dạ, tới ngay đây ạ!” Hạ Mẫn Duyệt đáp.
Mới mấy tiếng  gặp, cô   nhớ Mẫn Khải Hàng , vốn định chạy  tìm , nhưng   ông Mẫn gọi .
Ông Mẫn dẫn cô đến phòng thuốc, bắt đầu chuẩn  nguyên liệu để nấu canh Bổ huyết trừ ứ.
Phải công nhận, tuy phòng t.h.u.ố.c của ông Mẫn  lớn, nhưng d.ư.ợ.c liệu thì vô cùng đầy đủ.
Nghĩ  việc ‘Hạ Mẫn Duyệt’  đây từng đem d.ư.ợ.c liệu phơi khô của ông  hứng mưa, cô  khỏi  tự tát cho cái đứa ngốc nghếch  hai cái.
Rất nhanh, tất cả d.ư.ợ.c liệu   chuẩn  xong: “Nha đầu, cháu  sắc t.h.u.ố.c ?”
“Haha,   ạ!” Hạ Mẫn Duyệt thật sự  .
Thời đại của cô, t.h.u.ố.c Đông y hoặc là  sắc bằng ấm điện, hoặc là bệnh viện Đông y sắc sẵn đóng gói,  thì là t.h.u.ố.c bột pha sẵn.
Dùng bếp củi để sắc thuốc,   bên cạnh quạt lửa, cô chỉ từng thấy  TV thôi.
“Không  cũng  , học là . Đi theo ông, ông dạy cho. Đơn t.h.u.ố.c là cháu đưa, t.h.u.ố.c  cũng để cháu tự tay sắc cho  Mẫn của cháu uống.”
Đích  sắc t.h.u.ố.c cho   thích, Hạ Mẫn Duyệt đương nhiên  sẵn lòng.
Thực tế chứng minh, những gì chiếu  TV là  cơ sở.
Khi một bát t.h.u.ố.c  nấu xong, khuôn mặt của Hạ Mẫn Duyệt  trở thành cái bảng pha màu, với lớp tro củi và nhọ nồi. Nếu   cô nhanh tay tránh kịp, chắc cả tóc mái cũng   cháy .
Nhìn bát t.h.u.ố.c đen kịt, cùng gương mặt lấm lem của cô nhóc, Mẫn Quân Diệu nhịn : “Ừ, cũng  đấy,  đầu mà thế là  . Sau sẽ quen thôi. Đi nào, mang t.h.u.ố.c cho  Mẫn của cháu uống .”