Thì  là dùng để đuổi sâu bọ, bảo  trong kho  cần mèo để canh.
Ủa, hùng hoàng lấy từ  núi về?
Mắt Hạ Mẫn Duyệt bỗng sáng lên: “Phía  núi Sùng Khâu  mỏ hùng hoàng ?”
“Ừ, ,  đây   khai thác ở đó một thời gian, nhưng  đó  lâu thì họ bỏ .”
Chỉ đôi ba câu mà Mẫn Tự Cẩm, cô gái mạnh mẽ,  bê xong mấy bao hạt cải: “Hạ Mẫn Duyệt, qua đây giúp  giữ xe rùa .”
Ba bao hạt cải và một chiếc xe rùa nhỏ. Hạ Mẫn Duyệt hỏi: “Trạm xay dầu  xa ? Cô  đẩy   đấy?”
Trạm xay dầu  ngay cạnh hợp tác xã,  đây Hạ Mẫn Duyệt   mua đồ ở đó  ít ,  lẽ giờ giả vờ   đường?
Mẫn Tự Cẩm liếc cô một cái đầy bực bội: “Ở Hồng Đức, trạm xay dầu là nơi cô quen thuộc nhất còn gì!”
Ừm, Hạ Mẫn Duyệt á khẩu, cô nhớ  , quãng đường khá xa, nhưng “Hạ Mẫn Duyệt” lúc  thường  chê nhà họ Mẫn thiếu thốn đủ thứ, nên dù nắng gắt, cô  vẫn ngày nào cũng chạy tới lui một, hai .
Thấy cô   trúng, Mẫn Tự Cẩm cảm thấy   giành   phần thắng, trong lòng đắc ý hẳn lên.
Hạ Mẫn Duyệt chẳng thèm chấp nhặt với cô gái nhỏ: “Tự Cẩm, xe rùa  chỉ  một bánh mà  chở nhiều thứ như , khó đẩy lắm đấy. Hay là  giúp cô đẩy xe đến trạm xay dầu,  lát nữa cô giúp  một việc, coi như huề ?”
“Việc gì ?” Mẫn Tự Cẩm hỏi vu vơ.
“Dẫn  đến cái mỏ hùng hoàng mà cô .”
Mẫn Tự Cẩm nhíu mày khó hiểu: “Cô đến đó  gì?”
Hạ Mẫn Duyệt suy nghĩ một lúc: “Chưa bao giờ thấy, tò mò nên   xem thử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-mang-theo-he-thong-y-te-tro-ve-yeu-anh/chuong-60.html.]
Mẫn Tự Cẩm cạn lời. Người thành phố  bảo dân quê lúc nào cũng ngơ ngác, thấy gì cũng lạ.     , đám tiểu thư nhà giàu  mới là những kẻ  thấy qua thế giới nhiều.
Nghĩ đến cảnh hoang vắng và những lời đồn rùng rợn về mỏ hùng hoàng, Mẫn Tự Cẩm bỗng nảy  ý định trêu đùa: “Được thôi, cô giúp  đẩy xe rùa,  sẽ dẫn cô đến mỏ hùng hoàng.”
DTV
Hạ Mẫn Duyệt  hiệu "OK": “Xong, giao kèo thành công.”
Lúc đầu, Mẫn Tự Cẩm còn hí hửng, tưởng tìm  một "lao động miễn phí".  khi bắt đầu , cô mới nhận    "rước họa  ".
“Bên trái, bên trái… Bên , bên … Giữ thăng bằng nào… Hạ Mẫn Duyệt, cô   đẩy xe  thế?”
Hạ Mẫn Duyệt với vẻ mặt vô tội,  chiếc xe rùa   lật  thứ ba: “Làm    là đẩy xe khó giữ thăng bằng thế !”
Trên TV,    đẩy xe  vẻ  dễ, nhưng khi cô  thì hoặc xe lật về bên trái, hoặc  nghiêng về bên .
Mẫn Tự Cẩm thở dài, mệt mỏi xua tay: “Thôi thôi, cô khỏi đẩy nữa, để  .”
Cô     cởi cái gùi  lưng xuống: “Cái gùi của cô đang trống , cô cầm giúp  cái . Không nặng , chỉ  hai mươi cân.”
Hôm nay cô  ép dầu hạt cải, nhưng nghĩ  hai , nên cô mang theo thêm hai mươi cân lạc để ép một ít dầu lạc nữa.
Ai ngờ Hạ Mẫn Duyệt  vô dụng đến thế,   đẩy xe cũng thôi , ngay cả giữ thăng bằng cũng  xong.
Hạ Mẫn Duyệt là kiểu  dám thừa nhận điểm yếu của ,  bào chữa, cũng chẳng tìm lý do: “Ừ,  thôi, để  đeo cái gùi cho.”
Hai mươi cân lạc, đeo một lúc thì , nhưng  một quãng đường xa như  thì quả thực  chút nặng nề.