“Được!” Mẫn Tiền Trình hướng về phía sườn đồi hét lớn: “Hạ Mẫn Duyệt, Hạ Mẫn Duyệt!”
Gọi xong mới chợt nhận : “Không đúng,  hai,    bắt em gọi? Người  đang tìm mà!”
“Anh   thấy mà!” Mẫn Khải Hàng đáp, giọng điệu vô cùng thản nhiên.
Lúc , Hạ Mẫn Duyệt  mất hết tinh thần đào thảo dược. Trời nóng như ,   việc nặng nhọc suốt, cô  kiệt sức, chỉ định đào qua loa  về.
Bỗng nhiên  thấy  ai đó gọi tên , cô  dậy  xung quanh. Phía sườn đồi đối diện, hình như  ?
Nhìn kỹ , Hạ Mẫn Duyệt như bừng tỉnh, cảm giác mệt mỏi, khát nước, đói bụng đều tan biến. Cô chẳng còn thấy nóng nực  kiệt sức nữa.
Mẫn Khải Hàng thật sự đến tìm cô ?
Cô   sườn đồi vẫy tay hết sức: “Anh Mẫn! Anh Mẫn!”
“Ê!” Mẫn Tiền Trình to tiếng đáp .
Sau đó   sang  với  trai: “ là Hạ Mẫn Duyệt .”
“Ừm.” Mẫn Khải Hàng chỉ nhẹ nhàng đáp , trong lòng nghĩ: Không  gọi em, mà em cũng hăng hái đáp lời  gì?
Hạ Mẫn Duyệt nghĩ đến việc Mẫn Khải Hàng mắt  thấy đường mà  bộ xa thế  chỉ để tìm cô, trong lòng cô  xúc động  thương cảm.
“Anh Mẫn,   đó chờ em, em sẽ qua ngay!” Cô hô lớn  nhanh chóng đeo gùi lên lưng.
“Mắc bảo cô ,  cần  đây, cứ xuống núi thẳng .” Mẫn Khải Hàng dặn dò.
“Được!” Mẫn Tiền Trình  truyền lời của  trai sang bên .
Hạ Mẫn Duyệt xuống núi  nhanh, nhưng khi đến nơi, cô  leo một đoạn dốc ngắn để gặp  họ.
“Anh Mẫn,  tìm em  việc gì ?” Cô hỏi, ánh mắt rạng rỡ, long lanh như ánh  trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-mang-theo-he-thong-y-te-tro-ve-yeu-anh/chuong-73.html.]
Mẫn Khải Hàng nhất thời   trả lời ,  việc gì ư? Hình như cũng   gì đặc biệt.
Mẫn Tiền Trình thấy thái độ của cô gái   đổi   so với ,  vẫn là  đó, nhưng  giống như một con  khác hẳn.
“Đã trưa ,   đang ăn cơm mà em vẫn  về, Tự Cẩm  em ở bên , nên ông nội bảo tụi   tìm em,” Mẫn Tiền Trình .
“Anh Trình cũng đến ?” Hạ Mẫn Duyệt lúc  mới  sang Mẫn Tiền Trình, mỉm  nhẹ nhàng.
Mẫn Tiền Trình cứng họng. Cô mất bao lâu mới nhận  sự hiện diện của ? Đến giờ mới  thấy  ?
DTV
“Đi thôi, về nhà.” Mẫn Khải Hàng .
“Vâng!” Hạ Mẫn Duyệt đáp lời với vẻ mặt rạng rỡ.
Mẫn Khải Hàng đích  đến đón cô, thì dù  phát hiện nhân sâm linh chi  mặt, cô cũng  còn hứng thú mà đào nữa.
À , nếu thấy thì vẫn  đào, vì cô cần điểm tích lũy.
Đường núi gập ghềnh, Hạ Mẫn Duyệt cảm thấy  nên chủ động: “Anh Mẫn, để em dìu  nhé,   cần dùng gậy nữa.”
Mẫn Khải Hàng cầm gậy  từ nãy đến giờ, một tay bám  vai của Mẫn Tiền Trình. Dù  đường núi  giống như mặt đất bằng phẳng bên ngoài.
Anh định   cần, nhưng Hạ Mẫn Duyệt  tiến tới nắm lấy cánh tay .
Mẫn Tiền Trình một  nữa cảm thấy bản  trở nên vô hình.
Một mùi hương quen thuộc nhẹ nhàng thoảng qua, khiến Mẫn Khải Hàng  cứng  . Anh suýt theo phản xạ đẩy cô , nhưng vẫn kiềm chế !
Anh  chút  thoải mái, giải thích: “Mắt   thể cảm nhận ánh sáng .”
Hạ Mẫn Duyệt ngớ  một chút,  đó mừng rỡ: “Thật ? Tuyệt quá!”
Cô    rằng khi khối m.á.u đông chèn ép thần kinh thị giác tan , mắt Mẫn Khải Hàng sẽ  chuyển biến .