Mẫn Kiến Quốc và Phùng Thục Doanh   Mục Tứ Lâm  gì, đ.â.m   yên tâm.
Cuối cùng, Mẫn Quân Diệu  mặt, thuyết phục  con trai và con dâu, đồng ý để Khải Hàng  Bình Kinh cùng Mục Tứ Lâm.
Phùng Thục Doanh chợt nhớ  khi nãy dọn phòng cho  con út: "Khải Hàng, con  Bình Kinh  qua bệnh viện Đông y ? Cái   đoảng của nhà  để quên đồng hồ và bút máy , con tiện đường mang cho nó nhé?"
Khải Hàng  kịp  gì, Mục Tứ Lâm  : "Được , dì cứ đưa cho cháu, bọn cháu nhất định sẽ giúp dì chuyển tới nơi."
Phùng Thục Doanh lịch sự  và gật đầu: "Vậy cảm ơn cháu."
Ra khỏi nhà họ Mẫn, Mục Tứ Lâm    : "Khải Hàng,   cảm giác bố   sợ  đem   bán  nhỉ?"
"Người ngoài đồn rằng mấy năm qua    ăn gì chính đáng, bố    quen , nên tưởng  là 'bạn ' của , đ.â.m  lo lắng. Ông nội  rõ, nên ông sẽ tìm cách giải thích hợp lý cho họ."
"Bạn ?" Mục Tứ Lâm dở  dở .
Rồi   hỏi: "Khải Hàng,   bao giờ hối hận ?"
Mẫn Khải Hàng mỉm : "Thanh xuân  hối tiếc, một đời  nuối tiếc!"
Mục Tứ Lâm phá lên ,  chợt nhớ : "Vừa nãy ông  bảo mang theo t.h.u.ố.c giúp  hồi phục hả?"
"Ừ, chắc là !" Nói đến chuyện , Mẫn Khải Hàng  khỏi nghĩ đến Hạ Mẫn Duyệt.
Sao tự dưng  nhớ đến cô  chứ? Anh bật , lắc đầu  tiếp tục trò chuyện với Mục Tứ Lâm về những chuyện khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-mang-theo-he-thong-y-te-tro-ve-yeu-anh/chuong-82.html.]
DTV
Tối nay, Mẫn Duyệt ngủ trong căn phòng mềm mại thơm tho của , thật sự thoải mái vô cùng. Ở đây,  thứ  hơn căn nhà nhỏ ở sân  nhà họ Mẫn gấp mười, hai mươi .
Tiếng gõ cửa vang lên,  là giọng của Đặng Chi Huệ: "Mẫn Mẫn, ngủ  con?"
"Chưa ạ, cửa  khóa,   !"
Đặng Chi Huệ đẩy cửa bước , tay cầm một chén chè tuyết nhĩ: "Lúc nãy  bữa tối, cô Lưu hầm lên. Giờ thì   keo , con uống một chén,  khi ngủ nhớ đ.á.n.h răng nhé."
Mẫn Duyệt  dậy, đón lấy bát chè từ tay : "Cảm ơn !"
"Con ngốc ,   khách sáo với ?" Đặng Chi Huệ  , nhưng trong lòng  vui mừng, con gái của bà  trưởng thành, còn ngoan ngoãn và lễ phép hơn . Cô gái  hiểu chuyện   học thức, ai mà  yêu quý chứ?
"Tối nay   hỏi về  hai của con, nó  tỉnh An Nguyên . Bên An Cương  một hội thảo kỹ thuật,  hai ngày nữa nó mới về. Cả  cả và  hai đều  lo cho con ở nhà họ Mẫn, nhưng công việc bận quá nên   thời gian ghé thăm. Chỉ  ông nội con là luôn yên tâm, lúc nào cũng chắc chắn với cả nhà rằng con sẽ   đối xử tệ ở đó, thậm chí còn  cho chúng  đón con về. Giờ thấy con khỏe mạnh,  em nhà họ Mẫn còn đích  đưa con về,  cũng yên lòng ."
Trước sự quan tâm của , Mẫn Duyệt   trả lời thế nào, chỉ , cúi đầu uống chè tuyết nhĩ. Ừm, chè ngọt  , mềm dẻo,  ngon.
Đặng Chi Huệ vuốt nhẹ mấy sợi tóc mai của con gái   tai: "Mẫn Mẫn, con thật sự nghĩ kỹ   ở bên Khải Hàng suốt đời ?"
Đây cũng là câu hỏi mà Hạ Thường Thanh nhờ bà hỏi.
Mẫn Duyệt gật đầu: "Vâng, con chắc chắn mà, ."
"Ngay cả khi mắt    khỏi? Ngay cả khi    thể  một sự nghiệp lớn?"